Khúc Dung cười nhẹ: “Không sao đâu, dù gì anh ấy cũng 26 tuổi rồi chứ không phải thật sự 16 tuổi. Giả sử anh ấy thật sự muốn ly hôn với tôi, thì đó cũng là quyết định của anh ấy, không liên quan gì tới mẹ anh ấy cả. Thật sự nếu ly hôn thì tôi cũng chẳng làm gì được. ”
Bên kia, Từ Phu sững sờ: “Cậu bình tĩnh quá nhỉ?”
Khúc Dung nói: “Không phải vấn đề bình tĩnh. Cậu muốn tôi làm gì? Chạy tới bắt cóc Kiều Xuyên Bách à? Hay là khi Kiều Xuyên Bách nói muốn ly hôn với tôi, tôi sẽ cương quyết không đồng ý? Huống hồ, tôi tin tưởng anh ấy. Anh ấy sẽ không ly hôn với tôi đâu.”
Từ Phu choáng váng: “Cậu tự tin quá! Cậu ấy là thẳng nam mà!”
Khúc Dung cười khì: “Cảm ơn cậu đã quan tâm Kiều Xuyên Bách như vậy. Nhưng thật sự không sao đâu, sẽ không ly hôn đâu.”
Thấy Khúc Dung quá ngoan cố, Từ Phu đành bó tay. Hắn ta chỉ còn cách nhắn tin cảnh báo Kiều Xuyên Bách đừng làm chuyện điên rồ.
Trong lúc đi bệnh viện, Kiều Xuyên Bách nhìn thấy tin nhắn của Từ Phu thì tâm trạng rất tệ, gõ mạnh lên màn hình điện thoại: 【Mày muốn cướp vợ tao lúc tao mất trí nhớ đúng không?】
Từ Phu thấy tin nhắn, ngã phịch xuống cỏ.
Cái đệt, hắn ta thật sự lo chuyện bao đồng!
【Từ Phu】: Cướp cái khỉ gì! Tao thẳng như ruột ngựa đó!
Kiều Xuyên Bách mắt híp lại, thẳng à?
Giống như anh à?
【Kiều Xuyên Bách】: Đừng có giả vờ.
…
Kiều Xuyên Bách không đi kiểm tra ở phòng khám tư, mà trực tiếp quay về biệt thự cũ. Biệt thự vẫn giữ nguyên như lúc ban đầu, thực ra Kiều Xuyên Bách cũng không quá quen thuộc với nó. Bố mẹ anh, từ lúc anh còn rất nhỏ đã thường xuyên bận rộn với công việc, bay ra nước ngoài, rất ít khi về nhà. Anh sống cùng anh trai trong khu chung cư. Chỉ có đôi lúc Tết đến, bố mẹ anh mới về, khi ấy anh mới cùng với anh trai quay lại biệt thự cũ.
Kiều Xuyên Bách theo tài xế vào nhà, tài xế cung kính nói với người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa: “Thiếu gia về rồi ạ.”
Người phụ nữ quay đầu lại mỉm cười vẫy tay với Kiều Xuyên Bách: “Xuyên Bách, lại đây mẹ xem nào.”
Là mẹ anh.
Mẹ Kiều không khác nhiều so với ký ức của anh, thời gian dường như không để lại dấu vết gì trên khuôn mặt bà, cả người vẫn rất trẻ trung. Đứng cạnh Kiều Xuyên Bách, không ai nghĩ bà là mẹ anh, giống như chị gái vậy.
Kiều Xuyên Bách đi tới, ngồi bên cạnh Mẹ Kiều và tự động nói: “Con không sao, mẹ ạ.”
Mẹ Kiều nói: “Không sao thì tốt. Bác gái đang nấu cơm, lát nữa ăn cơm với mẹ nhé. Nghe Tiểu Lưu nói con bị trượt vỏ chuối té đập đầu bị mất trí nhớ à?”
Kiều Xuyên Bách: “......”
Sao cứ đi đâu cũng có người nhắc nhở chuyện này vậy??
“Không ảnh hưởng đến cuộc sống của con đâu, mẹ đừng lo.”
Mẹ Kiều nói: “Con là con của mẹ mà, sao mẹ không lo được? Tuy nhiên, nghe anh trai con nói, cơ thể con không có vấn đề gì, chỉ là mất đi 10 năm ký ức, ký ức dừng lại ở tuổi 16. Công việc có làm được không? Không được thì nhờ anh trai con giúp."
Kiều Xuyên Bách từ chối: “Không cần đâu, anh ấy cũng bận lắm. Con vẫn làm việc được bình thường.”
Mẹ Kiều hỏi một câu, Kiều Xuyên Bách trả lời một câu. Anh không biết mình đã tương tác thế nào với mẹ trong 10 năm qua, nhưng trong ký ức hạn chế của anh, anh và mẹ luôn tương tác theo công thức, một câu hỏi một câu trả lời.
Anh không gây chuyện, mẹ anh cũng không mắng anh.
Lớp 10 thành tích của anh không được tốt lắm, mẹ Kiều cũng không trách anh, mà định lớp 12 cho anh đi du học. Nhưng không ngờ anh thi vào đại học A trong nước. Ba anh thậm chí cũng đồng ý chuyện này sao? Ba Kiều Xuyên Bách rất công bằng, đồng thời tính khí lại có phần táo bại, chỉ cần nhìn thấy anh là muốn mắng anh. Lần trước anh đánh nhau còn bị ông đánh một trận.
Nếu nói ba anh bắt nạt Khúc Dung thì Kiều Xuyên Bách có thể hiểu. Nhưng bây giờ ngay cả người mẹ ôn hòa cũng bắt nạt Khúc Dung. Bắt nạt thế nào? Kiều Xuyên Bách muốn hỏi, nhưng hỏi giờ thì hơi đột ngột quá, cứ đợi ăn xong rồi hỏi vậy.
Kiều Xuyên Bách ngồi xem tivi với mẹ Kiều một lúc, lúc đó còn nhắn tin cho Khúc Dung.
【Trưa nay tôi không về, ở nhà để ăn cơm với mẹ.】
Phản hồi của Khúc Dung rất nhanh: 【Ừ, biết rồi.】
Mắt Kiều Xuyên khẽ nhíu lại. Anh của bây giờ không còn là cái dạng vừa gặp đã nịnh nọt người ta nữa đâu, mắc gì trả lời anh lạnh nhạt thế kia!
Kiều Xuyên Bách thu điện thoại lại, mẹ Kiều liếc nhìn, “Nói chuyện với ai thế?”
Kiều Xuyên Bách nói: “Với Khúc Dung.”
Mẹ Kiều nhìn về phía Kiều Xuyên Bách: "Con vẫn còn ký ức với cậu ấy à?"
Kiều Xuyên Bách: "Không."
Mẹ Kiều bỗng thở phào nhẹ nhõm, lại như vô tình lên tiếng: "Xuyên Bách à, mẹ nhớ hồi con học cấp 3, con không thích con trai. Hồi cấp 2 còn nói với mẹ sau này lớn lên kết hôn sẽ tìm một người đẹp tuyệt trần. Con còn nhớ không?"
Tất nhiên anh nhớ, nhưng theo một nghĩa nào đó, Khúc Dung cũng là một người đẹp tuyệt trần, chỉ là con trai. Kiều Xuyên Bách cảnh giác nhận ra mẹ mình có thể đang hỏi chuyện khác, nên ừ một tiếng phối hợp: "Nhớ."
Mẹ Kiều cười cười: "Thực ra con gái tốt biết bao? Như cô thư ký của con, Vương Cẩn Vân ấy, tính cách có phải rất dễ thương không?"