Sau Khi Mất Trí Nhớ Lão Công Biến Thành Nam Sinh Ngây Thơ

Chương 5

Bên ngoài là anh trai của Kiều Xuyên Bách, Kiều Xuyên Tùng. Kiều Xuyên Tùng mặc tây trang định chế màu đen, tóc cột cẩn thận ở sau lưng, phía sau anh có một người đàn ông mặc blouse trắng đi theo, đeo mắt kính màu tơ vàng, trước ngực kẹp một cái bút máy, trong tay cầm vở, rất là hào hoa phong nhã.

Kiều Xuyên Tùng vừa vào cửa đã thấy gương mặt Kiều Xuyên Bách có chút xấu trên đầu quấn băng gạc: “16 tuổi?”

Kiều Xuyên Bách nhìn chằm chằm mặt Kiều Xuyên Tùng, bống nhiên nói một câu không có lễ phép: “Nếp nhăn trên mặt anh hơi nhiều.”

Mày Kiều Xuyên Tùng khẽ nhúc nhích, em trai này của anh đúng là mất trí nhớ. Kiều Xuyên Tùng cũng không tức giận với Kiều Xuyên Bách, miệng lưỡi nhanh nhẹn nói: “Nhiều cũng bình thường, hiện tại anh đã 38. Lại đây, tâm sự với bác sĩ Tống, xem thử tâm lý.”

Bác sĩ Tống.

Bác sĩ Tống ở sau lịch sự nho nhã cười hỏi: “Tiểu bách, còn anh thì sao? Nếp nhăn anh có nhiều hay không?”

Kiều Xuyên Bách lại đặt tầm mắt lên người bác sĩ Tống. Lúc này Kiều Xuyên Bách nhận ra là bạn của anh trai, Tống Trị. Lúc anh thật sự còn ở tuổi 16 vẫn bận rộn viết luận văn tiến sĩ.

Kiều Xuyên Bách mở miệng hỏi: “Anh Tống, viết xong luận văn chưa?”

Tống Trị cười ôn hòa: “Nhiều năm rồi không ai nhắc tới cái này. Thống khổ chết đi được, thiếu chút nữa tốt nghiệp không được.”

Kiều Xuyên Bách cảm thấy mới lạ.

Mười năm qua anh trai thay đổi không ít, nếp nhăn chỉ dài hơn chút. Nhưng Tống Trị, Kiều Xuyên Bách rõ ràng cảm giác mười năm qua không uổng phí.

Thật sự không uổng phí, anh ấy cũng đã cưới vợ.

Kiều Xuyên Bách trầm mặc.

Tống Trị lại nói: “Ngồi xuống sô pha tâm sự? Để anh trai em ở ngoài.”

Kiều Xuyên Bách cũng không từ chối. Anh biết anh trai muốn tốt cho anh, Khúc Dung cũng nói anh phải khám xem tâm lý có vấn đề gì không.

Kiều Xuyên Bách ngồi ở sô pha, Kiều Xuyên Tùng tránh ở ngoài cửa.

Hai người trò chuyện khoảng một giờ Tống Trị mới đi ra, Kiều Xuyên Tùng đang gọi điện thoại giải quyết chuyện công ty. Chờ gọi xong Tống Trị mới nói: “Ký ức em ấy đúng là đang ở tuổi 16, nhớ rất rõ ràng một số việc xảy ra trong đoạn thời gian năm 16 tuổi, có một ít thì không. Tôi hỏi kiến thức toán học cao trung năm nhất, cao trung năm nhất tiểu Bách là học tra, theo lý thuyết thì trả lời không được, nhưng em ấy đều biết. Đồng thời em ấy cũng có cảm tình với Khúc Dung, chỉ là trước mắt chính em ấy không nhận thức được. Cho nên em ấy không phải mất đi ký ức hoàn toàn.”

Kiều Xuyên Tùng tự hỏi một lát lại nói: "Vậy tâm lý em ấy có vấn đề gì không?”

Tống Trị cười nói: “Rất khỏe mạnh lạc quan. Trước mắt nhìn thấy không có bất kì vấn đề gì. Chỉ là chuyện mất trí nhớ, nếu bác sĩ bên kia kiểm tra không ra chỉ có thể tạm thời quan sát trước.”

Biểu cảm trên mặt Kiều Xuyên Tùng nhu hòa không ít: “Lại làm phiền cậu.”

Tống Trị đẩy mắt kính của mình, ngẩng đầu cười nói: “Em ấy xem như một nửa em trai của tôi, đừng nói lời cảm ơn. Hai anh em cậu nói chuyện đi, bệnh viện bên kia còn có việc.”

Sau khi Tống Trị rời đi, Kiều Xuyên Tùng vào phòng.

Kiều Xuyên Bách nói chuyện với Tống Trị xong, cuối cùng cũng được Khúc Dung trả lời.

Vợ: 【 thiếu nợ? Không có, trong ví không có tiền à? Quên nói, tiền anh đều để ở chỗ em, bây giờ em trở về? 】

Kiều Xuyên Bách thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn tốt! Anh không thiếu nợ! Cho nên hẳn là anh có rất nhiều tiền? Anh là tổng tài!

Kiều Xuyên Bách rụt rè trả lời lại: 【 Tôi muốn, giờ cậu cho tôi đi? 】

Lúc này Khúc Dung cũng online, trả lời rất nhanh: 【 Ừ. Thẻ ngân hàng của anh ở trong ví tiền của em, chờ em trở về sẽ đưa cho anh. 】

Kiều Xuyên Bách không ngờ Khúc Dung lại sảng khoái như vậy.

Chính là,

Đàn ông có tiền sẽ đồϊ ҍạϊ . Hiện tại anh là một nam sinh cao trung không có tự chủ. Kiều Xuyên Bách vẫn có nhận nhức thanh tỉnh với chính mình, nếu anh có tự chủ thì t

Học tập cũng sẽ không kém như vậy.

“Nói chuyện với Khúc Dung à?”

Kiều Xuyên Tùng đi tới, Kiều Xuyên Bách vẫn còn khó chịu với vị anh trai này, mấy ngày hôm trước chính là anh ấy đi cáo trạng với ba mẹ anh đánh nhau!

Kiều Xuyên Bách ừ một tiếng, quay đầu đi, tiếp tục gõ chữ: 【 đừng cho tôi, giống với trước kia là được. 】

Kiều Xuyên Tùng nhìn đứa em trai 26 tuổi chơi phản nghịch với anh ấy, trong lòng vẫn có không ít cảm giác quái dị.

“Em làm vậy với anh cũng được, đừng phản nghịch với Khúc Dung. Đừng ỷ vào chính mình mất trí nhớ thì khi dễ em ấy, Về sau em sẽ hối hận.”

Kiều Xuyên Bách thấy Khúc Dung không trả lời, anh quay đầu nhìn anh trai anh, giải thích cho mình: “Em không khi dễ cậu ta!” Anh mới bị Khúc Dung khi dễ, nhưng loại chuyện mất mặt này Kiều Xuyên Bách không muốn nói.

Kiều Xuyên Tùng có thái độ hoài nghi với Kiều Xuyên Bách có ký ức mới 16 tuổi: “Không khi dễ là tốt nhất. Còn có, ba mẹ còn chưa biết chuyện em mất trí nhớ, chuyện mất trí nhớ này có thể phong tỏa, nhưng ba mẹ sớm hay muộn cũng sẽ biết. Đến bây giờ bọn họ còn chưa tiếp thu chuyện em kết hôn với đàn ông, thái độ với Khúc Dung cũng không tốt. Tóm lại, em nên chú ý một chút.”

Kiều Xuyên Bách kinh ngạc, ba mẹ lại không đồng ý? Mười năm trước đồng tính luyến ái đã hợp pháp. Kiều Xuyên Bách xác thật kinh ngạc chuyện mình cong, nhưng trước nay không nghĩ tới ba mẹ anh không đồng ý.

Trong lòng Kiều Xuyên Bách có một suy nghĩ đáng sợ: “Khúc Dung có phải thường xuyên bị ba mẹ khi dễ hay không?” Loại phim truyền hình ba mẹ chồng ác độc Kiều Xuyên Bách đã xem qua, chỉ là không ngờ có một ngày lại xuất hiện ở nhà anh.

Kiều Xuyên Tùng trầm mặc một giây, dường như không biết nói gì.

Nhưng vẫn nói với em trai anh ấy: “Em hỏi Khúc Dung đi.”

Kiều Xuyên Bách ưu sầu. Anh cưới một người vợ là nam thì thôi đi, còn chưa nói tới chuyện cong, nhưng tại sao lại để vợ nhà mình bị ba mẹ mình khi dễ chứ!!

Có phải là đàn ông không! Hèn nhát!

Nói như vậy Khúc Dung có thái độ không tốt với anh cũng là chuyện bình thường, Khúc Dung cũng cần phát tiết cảm xúc.

Kiều Xuyên Tùng không nói cái này với Kiều Xuyên Bách nữa, dời đề tài đến chuyện ở công ty.

Kiều Xuyên Bách cũng hiểu biết một ít 《 mèo mèo lăn lộn 》, bao gồm【 hoạt động hẹn hò 】đang chuẩn bị.

Kiều Xuyên Tùng trò chuyện vài câu đơn giản với Kiều Xuyên Bách, cuối cùng nói: “Chiều nay có một cuộc hợp phải không? Ra mắt hạng mục mới không đơn giản, anh đi với em."

Kiều Xuyên Bách nhíu mày: “Anh, em biết anh không yên tâm. Nhưng Khúc Dung nói cậu ta cũng đi, hai người một người đi là được rồi chứ? Hơn nữa không phải em không biết gì.”

Kiều Xuyên Tùng đứng lên, rũ mắt Kiều Xuyên Bách: “Em ấy đi là vì em. Anh đi vì lợi ích công ty, anh có cổ phần trong công ty em. Anh đi đây.”

Kiều Xuyên Bách cũng đứng lên: "Anh có cổ phần trong công ty em?”

Kiều Xuyên Tùng nói: “Em cho rằng em dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng?”

Một câu của anh trai thuận lợi bịt miệng Kiều Xuyên Bách. Anh cũng không ngốc, từ sản xuất đến ra mắt không phải số tiền nhỏ.

Vào lúc Kiều Xuyên Tùng đi tới cửa, Kiều Xuyên Bách gọi anh trai lại.

Kiều Xuyên Tùng dừng bước chân.

Kiều Xuyên Bách đứng ở cửa, nhìn chằm chằm dép lê của mình thấp giọng nói: “Em thi đậu đại học A đại có phải do ba mẹ nhét tiền không?”

Kiều Xuyên Tùng kinh ngạc, nhét tiền??

Nhưng lúc này đầu em trai anh quấn băng gạc, tuy rằng cúi đầu nhưng bộ dạng chột dạ.

Kiều Xuyên Tùng mới liên kết hai chuyện với nhau, thời điểm em ấy còn học cao trung vẫn là học tra, dùng thành tích của em ấy khi đó, sau khi tốt nghiệp còn khó vào đại hpkc thường chứ đừng nói đại học A.

Cho nên, mày Kiều Xuyên Tùng khẽ nhúc nhích, rất phối hợp mà ừ một tiếng: "Đúng vậy.”

Kiều Xuyên Bách thở dài một hơi, biểu tình quả nhiên như thế: “Khúc Dung còn không biết, không ngờ chúng ta lại dấu diếm mười năm.”

Kiều Xuyên Tùng không hé răng.

Em trai 16 tuổi, có một gương mặt của 16 tuổi, nhưng mang lại sự hài hòa quỷ dị. Hơn nữa lại dễ bị lừa ngoài ý muốn.

Kiều Xuyên Tùng tiếp tục đùa em trai: “Kia hiện tại muốn nói với em ấy?”

Kiều Xuyên Bách dựa vào cửa, tay tính cắm vào túi quần, nhưng lại nghĩ tới Khúc Dung nói “giả dối”, cuối cùng sờ tới túi quần rồi lại xoay một đường cong, sờ lên cái mũi của mình.

Kiều Xuyên Bách lập tức từ chối, ra vẻ đạo mạo nói: “Không thể nói. Nếu 26 tuổi em vẫn luôn gạt, hiện tại em cũng không thể nói chuyện này ra. Nhưng lúc ấy ba mẹ nghĩ em học hành không được muốn em đi du học, hơn nữa rm cũng không phải người hư vinh như vậy, một hai phải đến đại học A. Em có phải ——”

Kiều Xuyên Bách nói đến một nửa sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Kiều Xuyên Tùng dù bận vẫn ung dung: “Hả?”

Kiều Xuyên Bách ngước mắt, lúng túng nói: “Có phải Khúc Dung ở đại học A hay không? Mấy người đều nói em theo đuổi cậu ta? Có phải vì theo đuổi cậu ta nên để bọn họ nhét em vào đại học A không?”

Kiều Xuyên Tùng hiếm thấy lộ ra nụ cười nhàn nhạt trêu chọc nói: “Có khả năng đó không? Anh là anh trai em, không phải con giun trong bụng em.”

Kiều Xuyên Bách sống không còn gì luyến tiếc.

Được rồi.

Anh thật sự thành liếʍ chó.

Đã vậy hiện tại Khúc Dung còn ba mẹ anh khi dễ, liếʍ chó liền liếʍ chó đi.

Kiều Xuyên Bách uể oải lui về sau một bước: “Anh, hẹn gặp lại.” Không chút do dự duỗi tay đóng cửa lại.

Kiều Xuyên Tùng: “......”

Sau khi Kiều Xuyên Bách quay lại, thấy Khúc Dung đã gửi cho anh vài tin nhắn.

【 Không lấy nữa? Tại sao? Anh 26 tuổi mỗi lần muốn tiêu tiền đều tìm em, hiện tại hẳn là anh không muốn làm vậy đúng không? 】

【 Có phải anh trai anh tới không? Bác sĩ Tống cúng tới sao? Tình huống thế nào? 】

【Em đi học, giữa trưa sẽ trở về muộn một chút, mua cho anh ít đồ ăn. 】

Ba tin nhắn cửa vợ.

Kiều Xuyên Bách liếʍ cho trả lời lại:

【 không có gì, không muốn, cứ như vậy. 】

【 tới, tới, bình thường. 】

【 Được. 】

Kiều Xuyên Bách ba tin nhắn anh trả lời, thật thỏa mãn. Cao lãnh phong phạm mười phần, xem ai dám nói anh là liếʍ chó!

Kiều Xuyên Bách đang định rời giao diện WeChat, Khúc Dung đã trả lời:

【Được. Giữa trưa muốn ăn cái gì? 】

Kiều Xuyên Bách gõ chữ: 【 chỉ cần không phải cậu làm đều được. 】

Nhưng mà gõ xong Kiều Xuyên Bách có cảm giác không tốt lắm, hiện tại anh đang teong trạng thái mềm lòng, vì thế Kiều Xuyên Bách lại xóa, gửi: 【 không kén ăn, đều được. 】

Lần này Khúc Dung trả lời rất nhanh: 【Được. Ở nhà ngoan ngoãn nha, tiểu bách. 】

Kiều Xuyên Bách: “......”

Khúc Dung đáng giận!! Lại xem anh như đứa nhỏ!!

Chỉ là,

Kiều Xuyên Bách lại trả lời: 【Không phải cậu đang trên lớp à? 】

Lão bà: 【 đúng vậy, câu cá rồi mới trả lời anh. 】

Kiều Xuyên Bách cũng ý thức được cái gì, vội vàng hỏi: 【 trước đó hỏi cậu chuyện thiếu nợ, tại sao cậu trả lời lâu như vậy? 】

Lão bà: 【[hôn cún con ].jpg】

Kiều Xuyên Bách nhìn chằm chằm cún con ngậm hoa hồng trong miệng, hít một hơi thật sâu. Cho nên, Khúc Dung cố ý không trả lời lại tin nhắn cho anh??

Kiều Xuyên Bách thật tức giận, đang chuẩn bị tìm từ chất vấn, di động lại vang lên.

Kiều Xuyên Bách nhìn một chuỗi số không quen biết, trầm tư vài giây vẫn lựa chọn bas máy. Sau khi kết nối bên kia gấp không chờ nổi nói: “Là Kiều Xuyên Bách tiên sinh sao?” giọng một người phụ nữ trẻ tuổi.

Kiều Xuyên Bách ra vẻ trầm ổn ừ một tiếng.

Bên kia lập tức nói mục đích gọi đến: “Là chuyện này, chúng tôi là giải trí Đại Tiếu. Bởi vì nghe nói ngài trượt vỏ chuối ảnh hưởng đầu óc, ném vỏ chuối ở thành thị là một chuyện không có đạo đức. Chúng tôi muốn phỏng vấn ngài một chút, cũng muốn thông qua ngài tuyên truyền......”

Kiều Xuyên Bách không chờ người bên kia nói hết lời, trực tiếp cúp máy.

Sắc mặt Kiều Xuyên Bách khó coi.

Tiếng chuông di động lại vang lên lần nữa, Kiều Xuyên Bách tắt.

Lại vang, Kiều Xuyên Bách lại tắt.

Cuối cùng khi đối phương bám riết không tha, Kiều Xuyên Bách lại bắt máy lần nữa, nói thẳng: “Không phỏng vấn."

“Ngài suy xét lại một chút đi. Chẳng lẽ ngài không muốn cống hiến một phần công sức bảo vệ mội trường cho thành thị Lâm Hải sao?”

Kiều Xuyên Bách âm trầm nói: “Giải trí Đại Tiếu các người có muốn biến mất hay không?”

Kiều Xuyên Bách uy hϊếp, đối phương lập tức cúp máy.

Kiều Xuyên Bách cũng khó thở, phản xạ có điều kiện gửi tin nhắn cho Khúc Dung.

【 Vợ, chuyện tôi trượt vỏ chuối có phải mất mặt lắm hay không? 】

Chờ gửi xong đầu óc Kiều Xuyên Bách mới thanh tỉnh, lập tức thu tin nhắn.

Nhưng mà,

Khúc Dung trả lời: 【 khôi phục ký ức rồi à? 】

Kiều Xuyên Bách: “......”

Kiều Xuyên Bách lại gửi một tin nhắn: 【Trượt vỏ chuối không phải tôi ở hiện tại, là tôi 26 tuổi. Là anh ta mất mặt, không phải tôi. 】

Vợ: 【? Tiểu bách, có phải anh che giấy kết quả kiểm tra của bác sĩ Tống không? bác sĩ cho rằng anh có chút tinh thần phân liệt. 】

Kiều Xuyên Bách: “......”

Thói quen đáng giận, hành động không chịu suy nghĩ đáng giận!!!