Sau Khi Mất Trí Nhớ Lão Công Biến Thành Nam Sinh Ngây Thơ

Chương 2

Sau khi vào phòng tắm, Khúc Dung giảng giải cho Kiều Xuyên Bách từng chút một, bàn chải đánh răng của anh,cái ly, khăn lông của anh, còn có sữa tắm dầu gọi đều dùng chung.

Trong phòng tắm nhỏ hẹp, Kiều Xuyên Bách cũng có thể cảm giác được nơi này có hơi thở sinh hoạt của hai người.

Có anh, còn có Khúc Dung.

Ly rửa mặt, bàn chải đánh răng đều là đồ đôi. Anh 26 tuổi thật sự cong. Không những cong, anh còn yêu đương với thanh niên trước mặt!!

“Rõ ràng tôi là thẳng nam ? Tại sao lại cong chứ? Sao có thể ?” Vào lúc Khúc Dung giải thích về chốt mở nước ấm lạnh, Kiều Xuyên Bách bỗng nhiên nói thầm một câu.

Khúc Dung quay đầu lại liếc anh chồng "vị thành niên" đứng ở dưới đèn một cái. Đầu còn bọc băng gạc, mí mắt rũ, giống một con Husky héo úa.

Cũng đúng, hiện tại anh chồng cậu mới 16 tuổi. 16 tuổi, vừa lên năm nhất cao trung, kết quả biết được chính mình đã 26 tuổi, rõ ràng là một thẳng nam lại có vợ là nam.

Khúc Dung nghĩ vậy thì thật sự tức đến mức cười.

Thẳng nam.

Cậu thật sự không ngờ.

Thời cấp 3 Kiều Xuyên Bách lại là thẳng nam.

Khúc Dung cũng có tính tình nóng nảy, nói thẳng luôn không quan tâm đến Kiều Xuyên Bách: “Vị thành niên, em còn phải nhắc nhở anh một chuyện. Việc anh cong không liên quan đến em. Lúc học đại học là anh theo đuổi em.”

Một câu đánh tan Kiều Xuyên Bách hoàn toàn.

“Tôi theo đuổi cậu??” Thật sự không thể tin.

Khúc Dung đứng lên: “Thời đại học ở chung phòng ký túc xá. Anh thấy sắc nảy lòng tham, theo đuổi em. Nếu anh không tin thì đi hỏi bạn anh đi. Từ Phu? Là bạn chơi từ nhỏ với anh, chắc vẫn còn nhớ chứ?”

Kiều Xuyên Bách đương nhiên nhớ rõ Từ Phu.

“Tôi sẽ hỏi thật đấy.” Kiều Xuyên Bách nghiêm túc nói.

Khúc Dung bình tĩnh: “Anh hỏi đi. Danh bạ để tên Từ đại ngốc, đừng tìm lầm người.”

Kiều Xuyên Bách nhăn chặt mày, vào lúc ánh mắt Khúc Dung tỏ vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì anh lấy di động từ trong túi quần ra, sau đó lại bay nhanh chạy khỏi phòng tắm, ngồi xổm bên cạnh sô pha gọi cho người tên 【 từ đại ngốc 】 trong danh bạ.

Sau khi cuộc gọi được kết nối ——

Giọng nói vịt đực đã biến thành giọng nói của người đàn ông thành thục, nhưng Kiều Xuyên Bách vẫn có thể nghe ra là giọng của Từ Phu.

“Có thời gian không gọi điện thoại cho vợ gọi cho tao làm gì?”

Lúc này trái tim Kiều Xuyên Bách đã lạnh, anh nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, thống khổ hỏi: “Lúc còn ở đại học, tao theo đuổi Khúc Dung à?”

Từ Phu lại trực tiếp mắng lên: “Mẹ nó không phải lại nói với tao nữa chứ, liếʍ chó cũng liếʍ đến cuối cùng, cái gì cần liếʍ cũng phải liếʍ? Mày liếʍ chó vui lắm đúng không?”

*Liếʍ chó "舔狗" : Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.

Kiều Xuyên Bách sống không còn gì luyến tiếc.

Anh không muốn nghe Từ Phu nói cái gì nữa, trực tiếp cúp máy.

Lúc này Khúc Dung đã chạy tới bên cạnh Kiều Xuyên Bách, nhìn Kiều Xuyên Bách ngồi xổm trên mặt đất, có chút đáng thương.

Khúc Dung nói: “Chấp nhận số phận chưa?”

Kiều Xuyên Bách ủy khuất ngồi xổm trên mặt đất.

Anh thật sự cong, lại còn chủ động cong. Cái gì mà liếʍ chó. Từ Phu cũng nói như vậy, anh nên liếʍ nhiều hơn à!

Khúc Dung nhẹ nhàng xoa đầu Kiều Xuyên Bách, lại mang theo chút trấn an nói: “Đúng thật là anh chủ động theo đuổi em nhưng em rất dễ theo đuổi. Cho nên anh không phải liếʍ chó gì đâu. Hiện tại anh mất trí nhớ, em không nên so đo với anh nhiều như vậy, nhưng mà bộ dạng anh nói anh là thẳng nam thật sự rất đáng ghét, lại rất giả dối. Em chán ghét đàn ông giả dối.”

Kiều Xuyên Bách ngẩng đầu, vô tội lại đáng thương: “Tôi không có, hơn nữa tôi thật sự là thẳng nam.”

Khúc Dung chống cằm, nói thẳng: “Có một số người nghĩ rằng nếu nói mình là thẳng nam sẽ rất ngầu. Đặc biệt là lúc học cao trung. Vừa vặn ký ức của anh lại dừng ở năm nhất cao trung. Về sau mỗi lần anh nói ‘ thẳng nam ’ em xem như anh giả dối, muốn làm người đàn ông giả dối.”

Kiều Xuyên Bách không dám nói một lời, có khổ mà nói không nên lời. Trong trí nhớ hữu hạn của Kiều Xuyên Bách, trước nay không gặp được ai giống Khúc Dung làm anh xuống đài không được.

Anh đúng là thành phần thích tỏ ra ngầu, nhưng anh thật sự không có giả dối!

Kiều Xuyên Bách lại nhìn đôi mắt Khúc Dung. Mắt Khúc Dung thật xinh đẹp, cũng thật nhu hòa. Nhưng mà giờ phút này Kiều Xuyên Bách chỉ cảm thấy một trận hít thở không thông. Anh đột nhiên đứng lên, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, chân dài bước đi, nhanh như chớp chạy đến cửa phòng ngủ.

Trước khi đi còn để lại lời nhắn cho Khúc Dung: “Tôi đi tắm!”

Khúc Dung vội vàng lớn tiếng dặn dò một câu ở phía sau: "Đừng để đầu dính nước!”

“Đã biết!” Giọng Kiều Xuyên Bách cọc cằn đáp lại.

Khúc Dung cười, Kiều Xuyên Bách mất trí nhớ so với cậu tưởng tượng vẫn rất tốt. Ban đầu cho rằng Kiều Xuyên Bách tra nam không cần vợ sẽ rất lãnh khốc vô tình. Hiện tại xem ra là dù không duyên cớ mất ký ức 10 năm, nhưng bản năng thân thể nói cho cậu biết Kiều Xuyên Bách vẫn để lời cậu nói trong lòng.

Khúc Dung nhặt di động bị Kiều Xuyên Bách tùy tiện vứt xuống sô pha lên cất. 16 tuổi không ngờ lại bắt đầu có thói quen vứt đồ bừa bãi.

Khúc Dung thật sự khó chịu với anh chồng “Vị thành niên" vẫn luôn nói cái gì “Thẳng nam”, “Thẳng nam”. Như thế nào, ỷ vào chính mình 16 tuổi nên dám ghét bỏ cậu? Cậu cũng không quen một gương mặt Kiều Xuyên Bách 26 tuổi lại tự nhận mình 16 tuổi.

Ước chừng khoảng mười phút Kiều Xuyên Bách tắm rửa xong. Sau khi đi ra, Khúc Dung cảm giác chồng nhà cậu quái quái, áo ngủ vẫn là cái áo ngủ này, mặc mỗi ngày. Nhưng chính là rất kỳ quái.

Khúc Dung đi tới dưới ánh mắt cảnh giác của Kiều Xuyên Bách.

Sau đó ——

Khúc Dung đưa tay mở nút thắt trên cùng áo của Kiều Xuyên Bách.

Kiều Xuyên Bách cứng đờ.

Nhưng không dám phản kháng, cũng không dám gài lại. Thanh niên trước mắt thật sự đáng sợ! Anh không phải đối thủ!!

Kiều Xuyên Bách tinh mắt liếc nhìn cái hộp lớn ở cửa phòng, lúc trở về vẫn chưa có. Nhưng Kiều Xuyên Bách cũng không hiếu kì với cái này lắm. Hiện tại anh tò mò chính mình, ví dụ như bây giờ anh đang làm công việc gì.

Kiều Xuyên Bách đang muốn hỏi thì Khúc Dung nhìn theo tầm măt Kiều Xuyên Bách giải thích: “Đó là hàng chuyển phát nhanh của anh. Vừa rồi shipper gọi điện thoại cho anh, anh còn tắm nên em bắt máy giúp. Rất bí ẩn, bên trên không có thông tin gì cả. Anh trai shipper cũng nhờ truyền lời, nói là đồ vật riêng tư yêu cầu anh tự mình mở ra.”

Kiều Xuyên Bách nhíu mày, vật gì riêng tư như vậy?

Thật ra trong lòng Khúc Dung đã đoán được bên trong là thứ gì, cho nên lại nói: “Hiện tại anh 16 tuổi, hẳn là không thể mở đồ chuyển phát nhanh của anh 26 tuổi?”

Khúc Dung nói chưa dứt lời, Khúc Dung vừa nói Kiều Xuyên Bách liền phản nghịch, bước chân dài đi tới: “Dựa vào cái gì? Tôi mở.”

Khúc Dung: “......”

Được.

Kiều Xuyên Bách ngồi xổm trên mặt đất mở chuyển phát nhanh ra, bên trong là một hộp nhỏ chỉnh tề.

Kiều Xuyên Bách cảm giác có hơi quen mắt, Khúc Dung cũng thò lại gần nhìn thoáng qua, giọng nói đã thấp không ít: “Kiều Xuyên Bách, anh lại mua thêm một hộp nữa à?”

Đột nhiên nghe được giọng nói của vợ làm nũng, lỗ tai Kiều Xuyên Bách ngưa ngứa. Sau khi Kiều Xuyên Bách xoa lỗ tai, cầm cái hôp nhỏ ra, trên hộp viết tiếng anh, vốn Kiều Xuyên Bách là học tra nên không hiểu mới đúng, nhưng ngoài ý muốn Kiều Xuyên Bách có thể chuyển hóa tiếng Anh thành tiếng Trung không chút chướng ngại.

Sau đó ——

Kiều Xuyên Bách ném vật trong tay xuống, lập tức đứng lên: “Mẹ kiếp??”

Khúc Dung không quên nhắc nhở: “Đừng nói thô tục.”

Mặt Kiều Xuyên Bách đỏ lên. Ánh mắt anh nhìn ở đâu cũng thấy thứ này

Má......

Kiều Xuyên Bách quay đầu nhìn Khúc Dung, hai mắt tan rã, lẩm bẩm nói: “Cậu nói hiện tại tôi đang làm việc, không phải là sản xuất mấy thứ này chứ?”

Khúc Dung: “......”

Khúc Dung thật bình tĩnh, còn ngồi xổm xuống nhặt một đống đồ lên: “Không phải. Do anh quá háo sắc, nhưng mà trước mắt không cần nó.”

Một câu,

Kiều Xuyên Bách muốn chết!

Sau khi Khúc Dung dọn xong thì trở về gọi Kiều Xuyên Bách vài tiếng, Kiều Xuyên Bách đều không để ý tới Khúc Dung. Cái này là đang thật sự hoài nghi nhân sinh à.

Khúc Dung nhịn ý cười xuống.

Ký ức Kiều Xuyên Bách dừng lại ở tuổi 16 không ngờ lại ngây thơ như thế. Kiều Xuyên Bách ngây thơ như vậy nhiều năm rồi Khúc Dung thật sự chưa từng nhìn thấy qua. Có một lần ngây thơ hình như là ở thời đại học?

Khúc Dung mỉm cười: “Đừng giận dỗi, thứ này do chính anh mua.”

Kiều Xuyên Bách cũng không phải giận dỗi.

Anh chỉ là không nghĩ tới ngắn ngủn mười năm tại sao anh lại biến thành con người biếи ŧɦái như thế!!

“Tôi không phải bán sỉ cái này vậy làm công việc gì?” Kiều Xuyên Bách cúi đầu rầu rĩ hỏi.

Mặc dù Kiều Xuyên Bách cúi đầu không nhìn thấy Khúc Dung, Khúc Dung vẫn có thể biết được anh chồng “Vị thành niên” của cậu đang rất khẩn trương. Khẩn trương rốt cuộc chính mình có bán áo mưa hay không??

Đôi mắt Khúc Dung hơi cong, không lựa chọn trêu chọc anh chồng“Vị thành niên” của cậu nữa, mà là hỏi: “Lúc học cao trung anh muốn làm gì?”

Kiều Xuyên Bách quay đầu đi, để lại cho Khúc Dung một cái ót, thành thật nói: “Ngày hôm qua muốn thiết kế một trò chơi.”

Khúc Dung cười nói: “Tiểu bách, vậy anh rất chuyên nghiệp, quả thật anh đã thiết kế ra một trò chơi của riêng anh.”

Kiều Xuyên Bách sửng sốt, vội vàng quay đầu, trong mắt tràn đầy sự vui mừng: “Thật sự?” Chợt lại cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, ho nhẹ một tiếng, ra vẻ bình tĩnh nói: “Đối với tôi mà nói chuyện này thật bình thường. Trò chơi gì vậy?”

Khúc Dung lại cười, không hề giấu diếm: “《 Mèo mèo lăn lộn 》, một trò chơi mang tính cạnh tranh. Phong cách rất đáng yêu.”

Kiều Xuyên Bách nhìn di động đặt trên bàn trà muốn lấy đi tìm kiếm.

Khúc Dung cũng không ngăn Kiều Xuyên Bách lại, sau khi nhìn thấy vẻ mặt Kiều Xuyên Bách càng ngày càng đắc ý mới kêu Kiều Xuyên Bách đưa di động: “Hiện tại anh mới xuất viện, chơi di động ít thôi.”

Kiều Xuyên Bách không tình nguyện đặt điện thoại di động xuống bàn trà. Sau khi tìm kiếm xong, Kiều Xuyên Bách không khắc chế được hưng phấn nhưng vẫn tận lực kiềm nén lại: “Tôi rất lợi hại!” Kiều Xuyên Bách da mặt dày khoe khoang.

Khúc Dung cực kỳ phối hợp: “Đương nhiên, anh rất lợi hại, còn thành lập một công ty, vẫn còn có mấy trò chơi nổi tiếng nữa. Là một ông chủ rất lợi hại.”

Lỗ tai Kiều Xuyên Bách đỏ lên, thật mất tự nhiên.

Anh rất thích nghe mấy lời nói của người vợ trên danh nghĩa này.

Nói đến “ông chủ”, di động Kiều Xuyên Bách liền vang lên. Kiều Xuyên Bách thò lại gần thì thấy người gọi tới là 【 bí thư Vương 】.

Kiều Xuyên Bách nhìn chằm chằm di động, không bắt máy.

Khúc Dung nói: “Em bắt máy giúp anh?”

Trong phút chốc Kiều Xuyên Bách trở nên nghiêm túc: “Không cần, tôi tự bắt máy, tôi là tổng tài.”

Khóe mắt Khúc Dung giật giật.

Kiều Xuyên Bách tự xưng mình là tổng tài, có chút buồn cười.

Sau khi điện thoại kết nối, bên kia là một giọng nữ trẻ tuổi: "Sếp, 3 giờ chiều mai có một cuộc họp, thảo luận hoạt động hẹn hò vừa mới phát triển.”

Kiều Xuyên Bách ra vẻ bình tĩnh ừ một tiếng, còn đè thấp âm thanh nói: “Đã biết, còn có chuyện gì?”

Khúc Dung nhìn chằm chằm Kiều Xuyên Bách nhà mình bị mất trí nhớ ký ức ở tuổi 16 nhưng hiện tại lại giả vờ thành thục , thật giả dối.

Bí thư bên kia tạm dừng vài giây, do dự nói: “Sếp, chúng tôi nghe nói anh trượt vỏ chuối ngã ở trên đường. Cho nên muốn hỏi anh, ngày mai có cần hủy bỏ cuộc họp không?”

Kiều Xuyên Bách: “......”

Kiều Xuyên Bách tức điên, nhưng tận lực bảo trì giọng nói ở mức bình thường: “Không thể nào. Tin tức từ đâu ra, mau cho người phong tỏa!”

Bí thư Vương nhỏ giọng nói: “Phong tỏa như thế nào? Chúng ta chỉ có kinh nghiệm mua thủy quân. Nếu không thì mua hot search Triệu tổng kế bên té trong nhà vệ sinh? Như vậy nhiệt độ đều ở trên người anh ta.”

Dĩ nhiên Khúc Dung cũng nghe được, thật sự không biết nói gì. Nhưng mà hiện tại ký ức Kiều Xuyên Bách chỉ mới 16 tuổi. Cho nên ——

Kiều Xuyên Bách cự tuyệt: “Trước không cần, chờ tôi thông báo. Còn có, ngày mai đừng để tôi nghe được chuyện trượt vỏ chuối.”

Bí thư Vương yếu ớt ừ một tiếng.

Khúc Dung thở dài nhẹ nhõm, mất trí nhớ nhưng vẫn còn tốt, không phải thất trí. Không đồng ý với loại kiến nghị vớ vẩn này.

Chờ cúp điện thoại xong, Kiều Xuyên Bách lập tức nghiêm túc dò hỏi Khúc Dung: “Triệu tổng là ai?”

Khúc Dung cũng nghiêm túc giải thích: “Tổng giám đốc công ty game《 người yêu ngọt ngào 》 . Hai người xem như là đối thủ. Cho nên nếu mua loại hot search hắc nước bẩn này người chơi cũng không ngốc, vừa thấy đã biết là các anh mua, còn mất hảo cảm.”

Kiều Xuyên Bách tự hỏi vài giây, không hiểu được: “Một trò chơi nuôi thủ cưng sao lại trở thành đối thủ với trò chơi yêu đương?”

Nhưng Kiều Xuyên Bách vừa hỏi lại nghĩ tới bí thư Vương nói “hoạt động hẹn hò”, cho nên Kiều Xuyên Bách lại dò hỏi lần nữa: “《 Mèo mèo lăn lộn》 kỳ thật là trò chơi yêu đương mang vỏ bọc nuôi thú cưng à?”

Khúc Dung lắc đầu, dựa vào sô pha nói với Kiều Xuyên Bách: “《Mèo mèo lăn lộn》 không giống bình thường bởi vì nó có hai hình thức. Chia thành hình thức nuôi dưỡng với hình thức yêu đương. Mà hình thức yêu đương của các anh chỉ cần phát triển sẽ ảnh hưởng tới trò chơi bọn họ rất lớn. Đúng rồi, hiện tại hoạt động các ảnh chuẩn bị phát triển là hình thức hẹn hò.”

Kiều Xuyên Bách vẫn còn nghi hoặc: “Hoạt động hẹn hò nhìn thế nào cũng thấy giống trò chơi yêu đương.”

Khúc Dung nheo mắt lại, dùng di động của Kiều Xuyên Bách tìm kiếm giới thiệu về《 Mèo mèo lăn lộn 》.

【《 Mèo mèo lăn lộn 》 là trò chơi với đồ họa dễ thương tinh mỹ, tích hợp nuôi dưỡng và yêu đương.Trò chơi chỉ cần người chơi nhận nuôi một con mèo đực hoặc là mèo cái, các chủng loại mèo đều giống mèo tồn tại ở ngoài đời. Người chơi thông qua các hoạt động thăng cấp, chờ tăng lên cấp 18 mèo sẽ biến thành hình người. Cho nên sau khi người chơi mới vừa nhận nuôi mèo sẽ xuất hiện một chức năng tạo hình, lúc này người chơi có thể tạo ra gương mặt mình thích, chờ ngày mèo lớn lên sẽ biến thành hình người. Có thể thay đổi trang thái mèo sang người hoặc ngược lại, nhưng không thể tồn tại cùng lúc.

Mà 《 Mèo mèo lăn lộn 》 không giống bình thường ở việc, vừa mới bắt đầu trò chơi yêu cầu người chơi lựa chọn【 Hình thức nuôi dưỡng】 hoặc là 【 Hình thức yêu đương 】. Chỉ có thể lựa chọn một hình thức.

Hai loại hình thức này đều yêu cầu hoàn thành nhiệm vụ trò chơi giống nhau trước khi mèo trưởng thành, sau khi mèo trưởng thành sẽ khác ở chổ, giá trị thân mật của lựa chọn nuôi dưỡng sẽ biến thành giá trị của bạn, giá trị thân mật của hình thức yêu đương sẽ biến thành giá trị ngọt ngào, nhiệm vụ yêu cầu hoàn thành cũng không giống nhau.

Cho nên rất nhiều người chơi đều tạo hai tài khoản. Một cái nuôi mèo con, một cái nuôi người yêu.

Nhưng mặc kệ là nuôi mèo con hay là nuôi người yêu, 《 mèo mèo lăn lộn 》 chủ yếu tập trung vào tính tương tác, bởi vì tính tương tác của trò chơi này rất cao. Hơn nữa còn là mèo nên vừa ra thị trường đã có không ít bạn gái thích. 】

Sau khi Kiều Xuyên Bách xem xong đã biết được đại khái, trò chơi hai hình thức. Khoảng thời gian trước anh có nghĩ tới loại trò chơi hai hình thức này, nhưng đó không phải là nuôi dưỡng cũng không phải yêu đương.

Lúc này Khúc Dung mới nói: “Về phương án cụ thể của ‘ hoạt động hẹn hò ’ trong máy tính anh hẳn là có văn kiện, nhìn xem một cái là có thể biết rõ.”

Kiều Xuyên Bách cũng chú ý tới nó: “Tôi phải nghiên cứu. Cuộc họp ngày mai rất quan trọng.”

Khúc Dung ừ một tiếng nói: “Đúng thật rất quan trọng, chiều mai em cũng không có tiết học, em đi với anh.”

Kiều Xuyên Bách tò mò, không có tiết là có ý gì?

Nhưng hiện tại anh không muốn có biểu hiện quan tâm Khúc Dung quá mức, vì thế lạnh lùng “ừ” một tiếng.

Khúc Dung hơi nheo mày, cố ý nói: “Gần dây anh thường tăng ca vì hạng mục mới này, đi công tác cả một tuần, vừa trở về chiều nay. Kết quả lại giẫm vỏ chuối té ngã đập đầu.”

Kiều Xuyên Bách giống như con thỏ bị giẫm đuôi: “Không phải tôi!”

Khúc Dung ừ cho có lệ: “Không phải anh. Là Kiều Xuyên Bách 26 tuổi giẫm vỏ chuối làm hỏng cả đầu óc.”

Kiều Xuyên Bách sắp nổ tung!!

“Cậu còn bôi nhọ tôi nữa tôi sẽ bỏ nhà đi! Làm cậu——!”

Khúc Dung cười tủm tỉm: “Làm em cái gì?”

Kiều Xuyên Bách tức điên: "Làm cậu không có chồng!” Giọng nói tức giận.

Khúc Dung kinh ngạc, đây là ý gì?

Làm cậu không có chồng??

Uy hϊếp cái này .

Nhưng Khúc Dung để ý tới mặt của chồng mình đã nghẹn đỏ. Không trêu chọc nữa.

Khúc Dung nhịn cười, thuận theo trả lời: “Không nói, không nói. Đừng nóng giận, tiểu bách.”

Kiều Xuyên Bách: “......”