Thật khó để đứng vững.
"Rầm" một tiếng, Chúc Thanh Thần mở hai tay, giơ cao hoàng bào.
Chiếc áo giống như một con diều, gió lạnh ùa vào mặt, suýt đánh ngã Chúc Thanh Thần.
Trong lúc hắn đang lắc lư, dường như có một cơn gió khác thổi từ phía sau và nâng đỡ thắt lưng hắn.
Chúc Thanh Thần vô thức nhìn lại, nhưng chỉ thấy bóng tối.
Hắn cúi đầu nhìn thấy đạo sĩ đang đợi bên dưới, hắn bình tĩnh lại, vén áo choàng lên, lớn tiếng gọi tên Lý Việt như các đạo sĩ đã dạy.
"Lý Việt! Lý Việt! Lý Việt——"
Hét lên ba tiếng sau, Chúc Thanh Thần nhanh chóng kéo quần áo vào trong ngực, dùng thân thể sưởi ấm nó rồi vội vàng leo xuống thang.
Hắn ôm quần áo, chạy trở lại Phong Càn điện, lấy nó đắp vào rồi ôm chặt quan tài.
Chúc Thanh Thần vẫn giữ nguyên tư thế này, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào tấm bình phong.
Mãi đến khi sắc trời mờ mịt, các đạo sĩ mới nhắc nhở: "Quân hậu..."
Lúc này Chúc Thanh Thần mới phục hồi tinh thần, ngơ ngác nhìn bọn họ rồi thấp giọng hỏi: “Không thành công?”
Các đạo sĩ đều cúi đầu: "Đúng vậy."
"Không thể nào. Ta thực sự cảm nhận được. Hắn ở đây." Chúc Thanh Thần lo lắng nói: "Vừa rồi lúc trèo lên mái nhà suýt bị ngã đã có một cơn gió đã giúp ta. Khi ta đi xuống cũng suýt ngã. Cơn gió đó gió lại giúp ta."
"Vừa rồi các ngươi đều nhìn thấy, cơn gió kia chính là Lý Việt, hắn đang ở ngay đây."
"Ta cho các ngươi xem." Chúc Thanh Thần hai tay ôm quan tài, chuẩn bị leo lên, "Giống như bây giờ ta đi ngủ, một cơn gió mạnh sẽ thổi tắt nến.”
Đám đạo sĩ quỳ xuống: “Xin Quân hậu thứ lỗi, chúng thần bất tài."
Họ không tin điều đó.
Chúc Thanh Thần dường như đã bị rút hết sức lực, quan tại không nhấc được lên còn suýt chút nữa bị ngã.
Một lúc lâu sau, hắn mới xua tay, nhẹ nhàng nói: “Không liên quan đến các ngươi, các ngươi vất vả cả đêm rồi, xuống nghỉ ngơi đi.”
"Dạ." Các đạo sĩ khuyên nhủ: "Con người sau khi chết không thể sống lại. Xin người nén đau buồn."
Chúc Thanh Thần có vẻ hơi giật mình, nhất thời hắn không hiểu những người này là đạo sĩ hay hắn mới là đạo sĩ.
Thậm chí, đạo sĩ còn khuyên hắn rằng trên đời không có ma.
Chúc Thanh Thần ngồi bên quan tài, không biết qua bao lâu, hắn giơ tay cào vào quan tài của Lý Việt, tạo ra âm thanh "cạch cạch" trên ván quan tài.
"Lý Việt, ngươi đang làm gì vậy? Tại sao không ra ngoài? Tại sao không ra gặp ta? Ngươi làm ta xấu hổ quá, bọn họ đều cho rằng ta điên..."
Lúc đầu hắn lớn tiếng hỏi, vừa nói giọng điệu của hắn vô cùng ngẹn ngào.
"Tức chết ta rồi..."
Chúc Thanh Thần lại ngã xuống đất.
Đột nhiên, hắn giống như nhớ tới cái gì bèn đứng dậy, chạy ra ngoài: "Người đâu, người đâu.”
Đám cung nhân nhanh chóng chạy đến: “Quân hậu có gì phân phó vậy?”
"Vào ngục hỏi xem lần trước Lý gia bọn họ làm bánh Bạch Chân như thế nào, bắt bọn họ phải nói ra công thức cho ta, sau đó bảo thái y viện làm cho ta một đĩa.”
"Quân hậu, thái y đã nói, bánh này không tốt cho người..."
"Đi nhanh đi!"
Chúc Thanh Thần bám chặt vào khung cửa, tóc rối bù, sắc mặt tái nhợt, nhưng đôi môi đỏ mọng vì lạnh, trong mắt lại ánh lên tia hy vọng, sáng đến lạ thường.
Hắn chỉ cần ăn thôi.
Ăn bánh đó Lý Việt sẽ xuất hiện.
Lần trước cũng là như vậy, hắn ăn bánh Bạch Chân, Lý Việt tới giúp hắn giải sầu.
Lý Việt sẽ không nỡ nhìn hắn bị ngọn lửa trong tim thiêu chết.
Sau khi nhìn đám cung nhân đi xuống chuẩn bị, Chúc Thanh Thần mới thở phào nhẹ nhõm, quay trở lại cung điện, ngồi xuống bên cạnh quan tài.
Tuy nhiên, Chúc Thanh Thần không đợi được bánh Bạch Chân.
Mà là đám quan lại, Lý Đoan cùng các cung nhân.
Tất cả bọn họ đều quỳ bên ngoài cung điện, Lý Đoan ôm chân hắn khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: "Cha Thái phó, đừng uống thuốc độc! Cha Thái phó, đừng chết!"
Chúc Thanh Thần ngồi ở bên cạnh quan tài, sờ đầu cậu, cố gắng giải thích với: "Ta không muốn chết mà chỉ muốn..."Lý Đoan hoàn toàn không nghe lọt: "Không, cha Thái phó, xin người đừng uống thuốc độc, phụ hoàng sẽ đau lòng, sẽ không đồng ý."
Chúc Thanh Thần không còn cách nào khác ngoài bế cậu lên và nhìn các quan lại đang quỳ bên ngoài hội trường.
Lão thái y quỳ xuống bày tỏ sự đau lòng: “Quân hậu sức khỏe đã yếu rồi, lần trước bị đầu độc người may mắn thoát chết, bách tính đều trông chờ vào người, xin người đừng tàn nhẫn với bản thân mình nữa có được không?”
Chúc Thanh Thần thấp giọng nói: "Các ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ là muốn..."
Vị lão thái y dập đầu xuống nền đá, âm thanh vang dội.
Chúc Thanh Thần nhanh chóng chạy đến đỡ ông ta dậy.
Nhưng ngay sau đó, các quan lại sau lão thái y cũng cúi xuống dập đầu.
Chúc Thanh Thần ngẩng đầu nhìn đám cận thần đang quỳ trên mặt đất, chợt cảm thấy bất lực.
Hắn như một đứa trẻ nghịch ngợm trước mặt họ. Chúc Thanh Thần phiền muộn ngồi trên bậc thềm: "Ta chỉ muốn nhìn thấy Lý Việt, hắn ấy ở đây."
Người cận thần cúi đầu nói: "Xin Quân hậu hãy suy nghĩ kỹ."
Hai bên đang trong thế bế tắc.
Cuối cùng, Chúc Thanh Thần nhẹ nhàng nói: “Ta biết, ta sẽ không ăn.”