Chúc Thanh Thần nghịch nghịch tấm vải trắng đơn giản trên tay áo: “Bệ hạ và trẫm sớm tối bên nhau, vừa rồi ghi chép hàng ngày đã xác nhận đứa bé trong bụng ngươi không phải của bệ hạ.”
Tuy nhiên, nàng ta vẫn không chịu buông tay: “Quân hậu minh giám, thϊếp thân chỉ là nhớ nhầm ngày tháng mà thôi. Ta quả thực là nữ nhân của bệ hạ, ta đương nhiên không dám lừa gạt quân hậu.”
“Ta vốn là một thôn nữ dưới chân núi Phượng Minh, Hoàng thượng đang săn bắn trên đồng thì bỗng đi ngang qua núi Phượng Minh, người đã yêu ta ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bởi vì sợ Quân hậu ghen tị, cho nên người mời để cho ta ở trong biệt viện.”
"Quân hậu dù sao cũng là nam nhân, so với ta, bệ hạ đương nhiên thích nữ nhân hơn..."
Chúc Thanh Thần đứng dậy, hắn cầm thanh kiếm đi đến trước mặt Vãn Nương.
“Nếu ngươi đã nói ngươi là nữ nhân Bệ hạ giữ ở bên ngoài, hai người yêu nhau, ngươi nhất định phải biết chứ?”
Nàng ta sửng sốt, biết cái gì cơ?
Chúc Thanh Thần hỏi: “Ngươi có biết bệ hạ trông như thế nào không?”
Nàng ta nhanh chóng noi: “Người đương nhiên có lông mày như kiếm, đôi mắt như sao, trông vô cùng anh tuấn!”
Chúc Thanh Thần nhếch môi: "Chỉ là những lời nói sáo rỗng. Ngươi có biết bên cánh tay nào của bệ hạ có vết thương do mũi tên không?"
Nàng ta dừng một chút, cẩn thận nói: “Tay trái.”
"Hả?" Chúc Thanh Thần nghiêng đầu, "Ngươi chắc chắn chứ?"
“Cánh tay phải…” Vạn Nương quan sát vẻ mặt của Chúc Thanh Thần, liền sửa lời nói: “Cánh tay trái, đúng vậy, cánh tay trái.”
Chúc Thanh Thần không khỏi bật cười: “Nói nhảm, vết thương trên cánh tay trái của Lý Việt là do một con dao để lại khi hắn đánh nhau với Định Bắc Vương ở Hà Đông. Vết thương do mũi tên là ở bàn chân phải của hắn, do một lần cùng tổ phụ đi ra chiến trường nên mới bị bắn.”
“Việc này…” Vạn Nương biết mình bị lừa, vội vàng kiếm cớ: “Bệ hạ không thường xuyên gặp ta, cho nên ta không nhớ rõ. Bệ hạ và Quân hậu là thanh mai trúc mã cho nên đương nhiên hiểu nhau hơn ”.
"Không phải ngươi nói mình yêu hắn sao? Tại sao bây giờ lại không biết cái gì vậy.”
"Là do Quân hậu đố kị, độc chiếm bệ hạ, sao người lại còn hỏi ta?"
"Thì ra ta là người độc chiếm người." Chúc Thanh Thần cười, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Vậy ngươi có biết..."
Chúc Thanh Thần quay đầu lại, gõ nhẹ vào tai và yêu cầu thái giám bịt
tai Lý Đoan lại rồi nói.
"Tư thế yêu thích của Lý Việt là gì?"
“Lý Việt thích nói gì nhất lúc ở trên ghế?”
“Thời gian dài nhất của Lý Việt là bao lâu?”
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, chuyện này có thể nói toẹt ra như vậy sao?
Chúc Thanh Thần là người duy nhất giữ vẻ mặt không thay đổi và chăm chú nhìn Vãn nương, chờ đợi câu trả lời của nàng ta.
Một cơn gió khác giống như một con sói ngượng ngùng quấn quanh áo Chúc Thanh Thần.
Chúc Khanh Khanh, đó là chuyện riêng tư của bọn họ!
Làm sao có thể nói với người khác? Lại còn nhiều người như vậy!
Tác giả có lời muốn nói:
Liên quan đến những vấn đề này: Lý Việt và Chúc Thanh Thần làm trong ba tiếng sẽ đổi năm tư thế, một đêm tám lần, bởi vì hai người đều nghĩ rằng đây là chuyện bình thường cho nên mỗi lần Lý Việt đều cố gắng đạt mục tiêu, nhiều lúc quá cố Thần Thần có muốn khóc cũng chẳng được.
Nhưng Lý Việt vẫn luôn cảm thấy trình độ của mình ở mức trung bình, dù sao vợ hắn cũng không cùng người khác, không có sự so sánh, hắn cũng không cảm nhận được, bây giờ vợ nói ra, hắn sợ bị người khác cười nhạo. .
Toàn bộ mọi người lại một lần nữa rơi vào im lặng.
Tất cả quan lại đều nhíu mày, cúi đầu, không dám nói gì.
Người phụ nữ tên Vãn Nương ôm bụng ngã xuống đất, bí mật cầu cứu Lý tộc trưởng.
Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Trước khi vào cung, cũng không có người nói cho nàng biết trong cung có thứ như sổ sách sinh hoạt hàng ngày, cũng không có người nói cho nàng biết Chúc Thanh Thần sẽ hỏi nàng những vấn đề này.
Chẳng phải họ đã nói chỉ cần nàng khóc hai tiếng trước linh cữu của hoàng đế thì họ sẽ giải quyết phần còn lại sao?
Bọn họ nên làm gì bây giờ đây?
Nàng ta cố hết sức nháy mắt với Lý tộc trưởng, nhưng ông ta dường như không để ý.
Chúc Thanh Thần nhìn thấy những động thái nhỏ giữa họ, trong lòng dường như đã biết điều đó, bèn nói: “Lý tộc trưởng, các người còn muốn nói gì không?"
Lý tộc trưởng đột nhiên bị chỉ điểm, ông sửng sốt một lát, do dự không nói nên lời: "Thanh Thần... chuyện này..."
Chúc Thanh Thần bình tĩnh nói: “Tộc trưởng vừa thề, nữ nhân này là người được bệ hạ sủng hạnh ở ngoài cung, đứa nhỏ nhất định là của Bệ hạ. Sau đó ông lại chỉ vào mũi ta chửi bới, gọi ta là đồ phản bội.”
"Nghĩ lại, Lý tộc trưởng nhất định phải có chứng cứ trong tay cho nên chắc chắn sẽ không vu cáo ta hoặc bệ hạ." Chúc Thanh Thần nghiêm túc nhìn hắn, "Nếu người đã có bằng chứng, xin hãy nhanh chóng đưa ra, nếu không ta sẽ ra tay trước đó.”
"Chúc Thanh Thần, ngươi..."
Lý tộc trưởng ngẩng đầu, kinh hãi khi bắt gặp ánh mắt bình tĩnh và lãnh đạm của hắn.
Ông ta hiểu rằng mình và Chúc Thanh Thần đã hoàn toàn trở mặt.
Hắn không còn có thể làm hòa nữa rồi đừng nói đến việc trốn thoát mà không bị tổn hại gì.
Phía sau đám người Lý gia tiến lên nhỏ giọng nói: "Tộc trưởng, chúng ta đã chuẩn bị mấy tháng nay, thành bại đều nhờ hôm nay, ngươi không thể thua."
"Người nghĩ Chúc Thanh Thần chỉ là một quả hồng mềm, bề ngoài giả vờ uy nghiêm thôi sao? Ngươi vốn là trưởng lão, thì phải phải hành động như trưởng lão. Làm sao có thể để những lời hồ ngôn loạn ngữ bên ngoài mê hoặc chứ.”
Đúng vậy, nghe lời nói của hắn, Lý tộc trưởng bỗng nhiên cảm thấy tự tin hẳn.
Sau một thời gian dài chật vật, đã đến lúc có được thành quả.
Mấy ngày trước hắn đành phải thỏa hiệp đến gặp Chúc Thanh Thần xin dự tang lễ của hoàng đế, không phải chỉ để đợi ngày hôm nay thôi sao