Chương 11
Nhưng cậu rất nhớ phụ hoàng và cũng lo lắng cho cha Thái phó.
Những ngày này, nửa đêm tỉnh dậy, cậu luôn phát hiện không có cha Thái phó trong phòng.
Cậu bí mật đi tìm thì thấy cha Thái phó lúc thì sẽ ngồi bên ngoài điện đọc sách hoặc thì ngồi khóc bên cạnh linh cữu của phụ hoàng.
Sẽ thật tuyệt nếu phụ hoàng vẫn còn ở đây, người sẽ ôm lấy cha Thái phó, như vậy người cũng sẽ ngủ được.
Lý Đoan lo lắng nhìn Chúc Thanh Thần, cậu không nhịn được bật khóc.
Chúc Thanh Thần trầm mặc một lát, xoay người kéo rèm ra, lấy khăn tay ở đầu giường lau nước mắt cho cậu: “Có phải ta đã đánh thức con không?”
“Không.” Lý Đoan dùng ống tay áo dùng sức lau mắt, càng cố kìm nước mắt, nhưng càng lau lại càng không nhịn được: “Con chỉ lo, trước đó phụ hoàng đã nói sức khỏe của người không tốt. Nếu không ngủ ngon sẽ bị bệnh…”
"Không có việc gì, hắn ta nói linh tinh thôi."
"Nhưng……"
“Không phải phụ hoàng cũng đã nói với con rằng, nghịch nước thì sẽ tè dầm nếu chạm vào mặt trăng thì sẽ bị cắt tay sao, nếu con nhuốt thức ăn mà không nhai thì cây sẽ mọc trong bụng sao?”
May mắn thay, khi Lý Việt còn sống, hắn thường xuyên trêu chọc Lý Đoan và nói những điều vớ vẩn.
"Phụ hoàng con toàn nói vớ vẩn thôi. Ta sẽ không sao đâu. Đừng khóc nữa và đi ngủ đi."
“Dạ.” Lý Đoan trầm giọng đáp: “Vậy tối nay cha ngủ ngon nhé.”
“Được.” Chúc Thanh Thần ném khăn tay ra ngoài, nhẹ nhàng vỗ ngực cậu rồi đọc những bài đồng dao dỗ cậu yên giấc.
Lý Đoan bất an nhắm mắt lại, lúc đầu cậu còn có ý định hé mắt xem Chúc Thanh Thần.
Nhưng một lúc sau, Lý Đoan đã ngủ thϊếp đi.
Chúc Thanh Thần thu tay lại, nằm thẳng trên giường, nhìn tấm màn trắng trơn phía trên đầu, có chút trầm tư.
Lý Đoan còn không quen với việc Lý Việt rời đi, huống chi là hắn?
Chúc Thanh Thần xoay người, ôm chăn, vùi mặt vào đó, cảm nhận được hơi ấm bao bọc lấy mình.
Lý Đoan lo lắng là đúng, hắn không thể tiếp tục như vậy nữa, đêm nay nhất định phải ngủ ngon.
Chúc Thanh Thần nhắm mắt lại và cố gắng làm cho mình buồn ngủ.
Không biết qua bao lâu, cơn buồn ngủ chậm rãi bao trùm Chúc Thanh Thần.
Nửa mê nửa tỉnh, đột nhiên ngọn nến ở đầu giường phát ra tiếng “tách tách”.
Chúc Thanh Thần vùi mặt vào trong chăn, vô thức lẩm bẩm: “Lý Việt, nến…”
Một giây tiếp theo, hắn giật mình tỉnh dậy ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Lý Việt không còn ở đây nữa, ngoài giường cũng không có người giúp hắn thổi nến.
Chúc Thanh Thần ngồi dậy tự mình thổi tắt nến.
Căn phòng chìm vào bóng tối, Chúc Thanh Thần lại nằm xuống, vùi mình trong chăn, giả vờ như Lý Việt đang ôm mình.
Nhưng……
Cơn buồn ngủ lúc nãy đã tan biến.
Không có Lý Việt, hắn căn bản không ngủ được.
Bởi vì trước khi đi ngủ đã hứa với Lý Đoan là tối nay sẽ ngủ ngon giấc nên Chúc Thanh Thần không dám rời đi.
Không biết qua bao lâu, hắn mơ hồ nghe thấy ngoài tường có tiếng người vỗ tay, tưởng trời đã sáng nên vội vàng đứng dậy khỏi giường.
Chúc Thanh Thần mặc áo ngoài vào, lao ra cửa với ánh mắt thất vọng.
Bầu trời vẫn tối đen, không có dấu hiệu trời đã sáng.
Thái giám canh gác ban đêm nghe thấy tiếng ồn ào, vội vàng chạy tới: “Quân hậu.”
Chúc Thanh Thần quay người liếc nhìn căn phòng tối như cũ: “Ta ra ngoài đi dạo, các ngươi ở lại đây trông chừng Đoan Nhi.”
"Dạ. Bên ngoài lạnh lắm.Người nhớ mạc thêm áo choàng lông vào."
"Ừm."
Không phải là hắn cố ý thất hứa, chỉ là hắn thực sự không ngủ được.
Càng nằm trên giường, hắn càng nghĩ đến Lý Việt, càng không ngủ được.
Cũng có thể ra ngoài đi dạo.
Chúc Thanh Thần khoác lên mình bộ áo choàng lông cáo, cầm đèn l*иg đi ra khỏi cổng cung điện.
Hắn vòng quanh bức tường cung điện, đi qua hành lang, ngự hoa viên đến thái y viện, cuối cùng là Tử Thần điện.
Mọi nơi đều yên tĩnh.
Có lẽ hắn đã bỏ lỡ cho nên không nhìn thấy một nhóm lính canh đi tuần tra, lúc này chỉ còn mỗi mình hắn đứng ở hoàng cung lạnh lẽo này.
Hắn bước đi trong gió tuyết và bóng tối, không chịu dừng lại và không dám dừng lại.
Hắn phải tìm việc gì đó để làm cho bản thân quên đi Lý Việt.
Chỉ cần bận việc gì đó, hắn sẽ không nghĩ đến Lý Việt.
Nhất định sẽ không.
Chúc Thanh Thần đứng trước cửa cung điện, vừa định đưa tay đẩy cửa ra lại chợt tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn——
Phong Càn điện.
Cuối cùng hắn vẫn bước đi trong vô thức.
Chúc Thanh Thần khịt mũi, gấp chiếc áo lông cáo lại rồi bước vào cung điện.
Thời tiết gần đây trở lạnh, Chúc Thanh Thần hiểu được sự vất vả của những cung nhân nên không để họ thức đêm.
Họ sẽ thắp nhang và thay dầu trước khi rời khỏi đó.
Đêm đã khuya, trong cung điện không có người.
Chúc Thanh Thần hé mở cửa, lặng lẽ lẻn vào, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Hắn sợ bị người khác nhìn thấy, cũng sợ bị Lý Việt phát hiện.
Chúc Thanh Thần vén vạt áo của mình, chạy nhanh về phía trước, xuyên qua những chiếc cờ tang đến bên linh cữu của Lý Việt.
Hắn giọng phàn nàn: "Lý Việt, sao ngươi lại ngủ ở đây? Ta đã tìm người suốt một thời gian dài, không có ai giúp ta thổi nến nên ta không ngủ được."
Hắn lôi những chiếc đệm ra đặt bên cạnh quan tài của Lý Việt .
Sau đó cuộn tròn người trong bộ lông cáo, dựa vào quan tài, như thể đang dựa vào Lý Việt để ngủ vậy.
Khi tiếng hoa nến nổ lách tách, một làn gió nhẹ thổi qua những hàng nến trường thọ.
Chúc Thanh Thần cuối cùng cũng ngủ thϊếp đi.
Sáng hôm sau.
Đám cung nhân chạy đến.
"Tìm được rồi!Quân hậu ở đây!"
"Suỵt-ngươi không thấy người đang ngủ sao? Cuối cùng Quân hậu cũng ngủ ngon rồi, đừng làm ồn nữa."