Hắn có tâm muốn cứu mạng tộc trưởng, nhưng không có nghĩa là không đâm cho ông ta một nhát đao.
Tâm phúc của hắn nói thêm: “Sau đó ông ta ôm bụng nôn mửa cho đến tận trời tối. Cho dù hắn muốn sát hại Quân hậu đi chăng nữa thì cũng chẳng thể làm ngay lập tức.”
"Ừ." Chúc Thanh Thần khẽ gật đầu, "Tiếp tục để mắt tới hắn cho ta, nếu có gì bất thường thì báo cáo ngay."
“Dạ.” tâm phúc đáp lại sau đó lặng lẽ rút lui.
Chúc Thanh Thần đốt tiền giấy trong tay, đứng dậy bước về phía trước.
Hắn xắn tay áo, dựa vào quan tài, nhẹ giọng nói: "Lý Việt, nếu ông ta dám ức hϊếp ta lần nữa, ta sẽ gϊếŧ ông ta. Nếu ngươi không nói, ta coi như là ngươi đồng ý."
Gió lặng lẽ thổi làm lay động ánh nến.
Có vẻ như Lý Việt đồng ý.
Chúc Thanh Thần nói thêm: "Nếu sau này xuống địa ngục ông ta dám oán trách ta thì ngươi không được nghe, mà còn phải giúp ta gϊếŧ ông ta một lần nữa."
Dưới ánh nến lung linh bầu không khí im lặng đến lạ thường.
Có vẻ như Lý Việt vẫn đồng ý.
Chúc Thanh Thần cong môi, giơ tay lên, ấn đầu ngón tay lên môi, sau đó lại đặt tay lên đầu rồng khắc trên quan tài.
Một tiếng "rít".
"Đa tạ sự ân sủng của người đối với ta, coi như đây là lời tạ ơn của ta đi."
Gió càng thổi mạnh hơn, một dãy cửa sổ bật mở tung, những lá cờ tang cùng tấm vải trắng treo trước cửa sổ bị thổi tung lên, quấn vào nhau.
Theo quy định, linh cữu của Hoàng đế phải được đặt trong Phong Càn điện trong chín mươi chín tám mươi mốt ngày trước khi hạ táng.
Sau khi đủ hai tháng, Chúc Thanh Thần sẽ phò thái tử, ổn định lại cục diện triều chính, khiến cho người người bái phục.
Trưa ngày hôm đó, sau khi hạ triều, Chúc Thanh Thần dẫn Thái tử đến Phong Càn Điện thắp hương.
Thái tử Lý Đoan mặc một bộ tang phục do thượng y cục vội vã làm ngoan ngoan cùng Chúc Thanh Thần đi qua bục cửa rồi tiến vào bên trong điện.
Lý Đoan năm nay mới sáu tuổi, phụ mẫu mất sớm, sau này được thúc thúc nhận nuôi, nhưng đáng buồn thay hắn ta lại đối xử với cậu như một nô ɭệ.
Sau đó, Chúc Thanh Thần và Lý Việt cùng bàn bạc về việc chọn một đứa trẻ để nuôi dưỡng nên hai người đã chọn cậu.
Lý Đoan ngoan ngoãn, lại chín chắn và nhạy bén.
Cậu đi theo Chúc Thanh Thần đến đứng trước quan tài.
Chúc Thanh Thần đến bên ngọn lửa nến châm hương,sau đó quay đầu nhìn cậu bé dùng giọng ấm áp hỏi: “Buổi thượng triều hôm nay sẽ rất dài, con có mệt không? Thắp hương xong, để bọn họ đưa con trở về nghỉ ngơi nhé."
Lý Đoan lắc đầu: “Cha Thái phó con không mệt, con muốn ở đây cùng phụ hoàng.”
Khi Lý Việt còn sống, hắn đã phong cho Chúc Thanh Thần rất nhiều danh hiệu, Chúc Thanh Thần là Quân hậu, cũng là Thái phó cho nên Lý Đoan mới gọi là “cha Thái phó".
“Ừ.” Chúc Thanh Thần trợn mắt, đưa cho hắn ba nén nhang, “Cẩn thận đừng để bị bỏng tay.”
"Vâng ạ, cảm ơn cha Thái phó."
Lý Đoan cầm nén lên sau đó cúi lạy.
Nhưng do quá thấp nên cậu không thể cắm cây nhanh vào trong bát hương.
Chúc Thanh Thần nắm lấy cánh tay của cậu rồi bế lên: “Lại đây.”
“Dạ.” Lý Đoan duỗi tay, đá chân, nghiêng người về phía hắn.
Đứa trẻ sáu tuổi không quá nặng, nhưng khi Chúc Thanh Thần ôm nó, cánh tay cũng không khỏi run rẩy, có chút không vững.
Hắn cố gắng mím chặt môi để không phát ra âm thanh.
Nhưng Lý Đoan cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng đặt nén hương vào chỗ cũ, nửa tàn nhang bị đốt cháy rơi xuống mu bàn tay khiến cậu bé bỏng rát, nhưng cậu cũng không quan tâm.
“Được rồi cha Thái phó."
“Ừ.” Chúc Thanh Thần đặt cậu trở lại trên mặt đất, rồi lặng lẽ xoay cổ tay.
Lý Đoan ngẩng đầu, cẩn thận nhìn hắn: “Cha Thái phó, con nặng lắm sao?”
“Không.” Chúc Thanh Thần cười với hắn, “Chỉ là ta vẫn còn hơi mệt thôi.”
Lý Đoan vội vàng nói: “Con…con cũng mệt.”
Ấy vậy mà vừa rồi hỏi lại bảo không mệt.
Lý Đoan kéo chiếc đệm tới trước mặt Chúc Thanh Thần: “Nếu cha Thái sư mệt mỏi thì sao hôm nay chúng ta không ngồi xuống nói chuyện với phụ hoàng? Phụ hoàng thích người như vậy, cho nên chắc chắn sẽ không tức giận.” ."
“Ừ.” Chúc Thanh Thần vén áo choàng lên, khoanh chân ngồi xuống đệm mềm, sau đó ôm Lý Đoan vào lòng.
Lý Đoan ngoan ngoãn rúc vào, Chúc Thanh Thần vươn tay, khéo léo lấy một miếng điểm tâm, bẻ làm đôi, đưa một miếng cho Lý Đoan.
Ngay cả khi đã ngồi xuống, hắn vẫn có thể lấy điểm tâm để ăn.
Hai người đều mệt mỏi như vậy, Lý Việt nhất định sẽ không để ý.
Lý Đoan nhận lấy đồ ăn: "Đa tạ cha Thái phó, đa tạ phụ hoàng."
Trước đây, phụ hoàng hay mang điểm tâm đến cho cậu và cha Thái phó, cho nên cậu cũng không thấy có điều gì không đúng ở đây cả.
Món điểm tâm chín miếng ban đầu đã bị họ hết còn sáu miếng, Chúc Thanh Thần lấy đĩa xuống và sắp xếp lại để Lý Việt không nhìn thấy.
Lý Đoan ngồi bên cạnh, chắp tay nói: “Phụ hoàng hôm nay con không nằm trên giường, sáng sớm đã dậy luyện võ với tướng quân rồi.”
“Sau đó cha Thái phó đến đón con đi thượng triều, con có chút không hiểu vậy là cha Thái phó bắt con đi luyện chữ cho đến bây giờ.”
“Hôm nay con học được thêm năm chữ Hán nữa, con sẽ viết cho phụ hoàng xem.”