"Cái này. . . " Lý tộc trưởng nghẹn ngào.
Đây không phải là điều hiển nhiên sao?
Chúc Thanh Thần và Lý Việt đều là đàn ông, làm sao họ có thể có con được cơ chứ.
Liệu có thể...
Lý tộc trưởng không khỏi cúi đầu, liếc nhìn bụng của Chúc Thanh Thần.
Điều này...không thể nào đúng không?
Chúc Thanh Thần nói: "Bệ hạ đã đoán trước được điều này khi chúng ta mới thành hôn. Ngài đã chọn những đứa trẻ trong gia tộc của hai chúng ta và nuôi dạy chúng trong cung."
“Bệ hạ và thần đã chọn một đứa trẻ tên là Lý Đoan. Đứa bé này năm nay đã sáu tuổi, thông minh, siêng năng và ham học hỏi.”
“Bệ hạ cũng mấy lần đề cập rằng muốn phong thằng bé làm thái tử. Nhưng lúc đó, cá đại thần đều nói rằng bệ hạ và ta còn trẻ khỏe, Lý Đoan còn nhỏ nên mới gác chuyện đó sang một bên."
“Bây giờ bệ hạ…” Chúc Thanh Thần trầm mặc một lát, hắn không thể nói ra từ “chết”, “Lý Đoan đương nhiên sẽ nối ngôi, ta sẽ trợ giúp hắn với tư cách là Thái phó.”
Lời này vừa nói ra, đám người Lý gia lập tức trở nên lo lắng.
"Điều này sao có thể được ạ?"
"Lý Đoan còn nhỏ, chưa trưởng thành, sao có thể đảm nhận trọng trách lớn như vậy?"
"Chúc đại nhân, đây là chuyện triều đình, tất cả quan viên triều đình đều phải thảo luận qua chuyện này. Một mình ngài làm sao có thể quyết định?"
Chúc Thanh Thần không còn sức để tranh luận với họ, quay đi chỉ nhìn quan tài của Hoàng đế: "Bệ hạ đã theo ta nhiều năm. Ý của ta là của bệ hạ. Chuyện này ta đã quyết rồi không cần phải thảo luận thêm."
Lý gia còn muốn tranh luận, nhưng các cận thần xung quanh Chúc Thanh Thần cũng chuẩn bị bước ra, hai bên đang giao chiến với nhau.
Lý tộc trưởng cầm cây gậy chống trên tay tức giận hét lên: "Được rồi! Trước linh vị của bệ hạ, các ngươi náo loạn cái gì?"
Mọi người sau đó gật đầu đồng ý rồi im lặng rút lui.
Lý tộc trưởng đi tới trước mặt Chúc Thanh Thần: “Chúng ta đều là người nơi thôn dã nên có hơi thô tục, mong ngài đừng để ý.”
Chúc Thanh Thần không hề động lòng, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”
“Bây giờ Lý Đoan tiểu thiếu gia đang ở đâu? Ta phải gặp hắn trước khi rời đi."
“Đêm qua Đoan nhi canh trước linh cữu bệ hạ, ta đã bảo hắn trở về nghỉ ngơi rồi.”
"Bây giờ cũng không nên đánh thức thằng bé..."
Tộc trưởng không nói nên lời.
Chúc Thanh Thần liếc hắn một cái, nghĩ nghĩ: "Tộc trưởng đã tới bái kiến, làm sao có thể để người rời đi như vậy? Ta sẽ sai cung nhân thu xếp một chút, tộc trưởng có thể tạm thời ở lại đây."
Đây chính là điều ông mong muốn, tộc trưởng không giấu được vui mừng: “Vậy thần đành làm phiền người vậy. Chúc đại nhân bận rộn như vậy, nếu ở lại ta cũng có thể giúp đỡ người phần nào..”
Chúc Thanh Thần trước tủ lấy ba cây nhang, thắp xong, giơ lên
cao quá đầu, , hơi nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Có tộc trưởng ở đây cũng tốt. Mong người để ý giúp ta một chút xem ai dám làm phiền phu quân ta, ta sẽ lấy mạng của người đó.”
Sắc mặt tộc trưởng hơi tái đi, cả đường đi lại mệt mỏi cho nên cũng nhanh chóng rời đi.
Sau khi ông ta rời đi, các cận thần vội vàng tiến tới hỏi: “Quân hậu, Lý tộc trưởng rõ ràng là đang nhắm tới ngài. Nếu ngài không đuổi hắn ta đi mà còn giữ lại trong cung chẳng khác nào nuôi ong tay áo.”
Chúc Thanh Thần giơ nhang nhắm mắt lại: “Thiên hạ này vừa mới được bình định, nếu thả hắn ra ngoài, để hắn tung tin đồn ta nắm quyền, chẳng khác nào thả hổ về rừng sao?”
“Hắn tưởng ở lại thì có thể làm được việc, nhưng không ngờ bản thân sẽ bị nhốt ở đây. Bệ hạ ban cho ta thống lĩnh cấm quân, trong ngoài đều là do ta nắm quyền, còn hắn thì sao? Cùng lắm chỉ có thể gây nhiễu một chút mà thôi. Lời đồn chỉ có thể ở trong cung sao có thể truyền ra ngoài được cơ chứ.”
Thần sắc hắn hơi dịu đi, liên tục gật đầu: "Đại nhân nhìn đúng là có con mắt nhìn xa trông rộng."
*
Bên kia, đám người Lý gia bao vây tộc trưởng.
Mọi người đều phẫn nộ.
"Tại sao tộc trưởng không để chúng ta tranh luận với Chúc Thanh Thần?"
"Đúng vậy, sao người lại nhượng bộ như vậy? Như vậy chẳng khác nào chúng ta sợ hắn."
“Nếu chúng ta không ngăn cản hắn, e rằng không phải Lý Đoan lên ngôi mà thay vào đó là Chúc Thanh Thần lên ngôi.”
"Đừng lo lắng." Lý tộc trưởng ngồi xuống ghế: "Chúc Thanh Thần miệng lưỡi sắc bén, các ngươi ai có thể tranh luận với hắn?"
“Hơn nữa, lúc bệ hạ ở đây, người rất tin tưởng hắn, thậm chí lúc nhị thánh giáng triều quyền lực vẫn sẽ nằm trong tay hắn ta. Dù có tranh luận thắng cũng có ích gì?”
"Vừa rồi người không thấy sao? Chúng ta còn chưa kịp di chuyển, phía dưới có hàng trăm cận thần xông lên, có người xắn tay áo, có người rút kiếm, nếu ngươi dám động thủ, những người này sẽ xé xác người trước khi Chúc Thanh Thần ra lệnh.”
"Chẳng nhẽ chúng ta đành phải từ bỏ sao?" Có người hỏi: "Là người Lý gia chúng ta giành được giang sơn này, hiện tại bệ hạ không có hậu duệ, ngôi vị truyền lại cho chúng ta Lý gia là đương nhiên. Chúc Thanh Thần bài trừ chúng ta như vậy chẳng khác nào kẻ phản bội cả.”
"Bệ hạ cũng quá hồ đồ rồi. Người như Chúc Thanh Thần sao có thể được giao quyền? Thật sự là..."
“Yên tâm, ta đã có kế hoạch.” Tộc trưởng quay đầu, hơi giơ tay lên: “Mang hộp đồ ăn trên xe ngựa đến đây cho ta.”
Mọi người khó hiểu: “Lúc này rồi mà người còn muốn mang điểm tâm cho hắn sao?”
Tộc trưởng cười bí hiểm.
Hộp thức ăn được đặt trên bàn, vừa mở ra đã thấy bên trong có mấy đĩa đồ ăn nhẹ.
Tộc trưởng cầm một miếng lên nói: “Đây là đặc sản của Phượng Tường, gọi là Bánh Bạch Chân. Hồi nhỏ bệ hạ rất thích ăn món này. Nếu đem nó đặt trước linh vị của bệ hạ, người sẽ rất vui mừng."
"A?" Mọi người do dự một chút, "Người hồ đồ gì vậy, lẽ nào Hoàng thượng còn có thể sống lại được sao?”
"Đây là bánh Bạch Chân do ta đặc biệt làm, có thêm nhân sâm và nhung hươu, là một loại thuốc bồi bổ cơ thể có thể đưa cho Chúc Thanh Thần."
"Ngài muốn bồi bổ cho Chúc Thanh Thần?"
“Các ngươi đều không biết Chúc Thanh Thần từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật, chỉ có thể dùng thuốc bổ dưỡng thân thể, không thể dùng thuốc đến từ động vật được. Hôm nay ta nhìn thấy sắc mặt của hắn vàng như nghệ, mắt đỏ ngầu, e rằng đã kiệt sức rồi.”
"Cái bánh ngọt này đối với người khác là liều thuốc bổ, nhưng đối với Chúc Thanh Thần lại là cực độc. Nếu bị thuốc mạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cho dù không chết cũng phải mất nửa cái mạng, đến lúc đó dù cho hắn ta có hô phong hoán vũ như nào thì cũng chẳng thể làm gì được.”