Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết

Chương 16: Trường cấp ba Văn Nhã

Đào Hân quay về phòng, đóng cửa sổ sát đất ngăn cách luồng gió lạnh ngoài ban công lại. Cô ta thấy Thời Kim Lam đang tập trung tìm kiếm gì đó thì thắc mắc: “Cô đang tìm gì vậy?”

Tuy trông Đào Hân không đáng e ngại gì, nhưng không thể vì vậy mà buông lỏng cảnh giác. Thời Kim Lam không định kể việc cô ta đã kích phát một nhiệm vụ ẩn, khéo léo lấp liếʍ: “Tìm xem trong phòng còn có văn bản nào giống nội quy ký túc có thể hướng dẫn chúng ta hay không.”

Đào Hân nhớ lại nội dung đại khái của nội quy ký túc, vội nói: “Thế để tôi tìm cùng cô.”

Cô ta cũng bắt đầu tìm kiếm từ chỗ sinh hoạt của “Trần Khả Hân”, vừa tìm vừa nhớ lại trải nghiệm tối hôm qua, thế là không nhịn được mà nói: “Chỉ cần tuân theo nội quy ký túc thì sẽ không phải chết ư?”

“Trương Tiểu Thục” nói những gì cô nói về nội quy ký túc chỉ là suy đoán. Nhưng cô ta không hề vi phạm nội quy, tại sao lại gặp ma nữ ăn thịt người trong lúc làm nhiệm vụ chứ?”

Cô ta không biết những chuyện xảy ra sau khi hôn mê. Nhưng “Trương Tiểu Thục” đã kể sơ mọi chuyện cho cô ta, rằng sau khi ma nữ dọa cô ta ngất đi thì đã biến mất.

Đêm qua tinh thần cô ta không ổn định, đương nhiên sẽ dễ dàng chấp nhận câu chuyện này. Nhưng giờ nhớ lại thì bỗng thấy không đáng tin cho lắm.

Nếu như ma nữ dọa cô ta xong thì biến mất thật, vậy tại sao chiếc gương kia lại vỡ tan tành? Chẳng lẽ “Trương Tiểu Thục” đã đánh cô ta bỏ chạy?

Nếu thật vậy, tối qua mà không có “Trương Tiểu Thục” thì có phải cô ta đã bị ma nữ ăn tươi nuốt sống sau khi hôn mê không?

Thời Kim Lam nói: “Đêm qua có một người chết, cô nghĩ là ai gϊếŧ?”

Đào Hân vô thức nghĩ là ma.

Thời Kim Lam nói thẳng: “Là dì quản lí ký túc.”

“Những gì cô gặp phải trong đây không khác tôi là mấy, từ đó có thể suy ra mỗi người chơi tham gia màn chơi này đều phải trải qua cùng một kiểu mạch truyện. Con ma nữ ngày hôm qua đã từng là một thành viên trong căn phòng ký túc này, nhưng trong phòng có dấu vết sinh hoạt của tất cả bốn người. Ngoài cô ta thì trong phòng chỉ có hai chúng ta thôi, vậy người còn lại đâu?”

Đào Hân há miệng, “Là... Là cái người đã chết kia.”

Thời Kim Lam nói: “Hôm qua tôi có đi xem, dãy ký túc xá này có tổng cộng ba khu vực cầu thang. Tôi ở khu chính giữa, cô ở khu phía Bắc, rất có thể người chơi còn lại ở khu phía Nam.”

“Cô có nhớ nội quy ký túc là gì không?” Cô hỏi.

Đào Hân lập tức gật đầu, trong đầu bỗng nảy ra một suy đoán: “Thật ra ba nội quy là một chuỗi hành động liên tiếp, nội dung tổng quát có thể diễn tả bằng một câu. Có học sinh ra ngoài vào ban đêm gặp phải hiện tượng siêu nhiên, sợ hãi đến mức hét lên có ma, sau đó cầu cứu dì quản lí ký túc xá đang đi kiểm phòng.”

“Hành vi của học sinh này đã đồng thời vi phạm cả ba nội quy nên bị dì quản lí ký túc xá “hận”, và rồi...”

Và rồi người này chết.

Nghĩ vậy, sắc mặt Đào Hân trắng bệch. Tối qua nếu không có “Trương Tiểu Thục” thì có phải sẽ có thêm một người chết nữa là cô ta không?

Thời Kim Lam thấy cô ta đã hiểu thì gật đầu.

Nói chung, các quy tắc bằng văn bản xuất hiện trong trò chơi đều là công bằng tuyệt đối, trừ trường hợp có người chơi ác ý làm giả hoặc thiết lập của trò chơi yêu cầu lừa gạt người chơi.

Đối với người chơi mới, chỉ riêng việc phát hiện ba nội quy ký túc trong cầu thang tối tăm và tuân thủ nó trong trạng thái kinh hoàng do gặp ma đã chẳng dễ dàng gì, nếu có thêm cả thông tin giả do trò chơi cài cắm thì độ khó không thể nằm ở mức trung bình được.

Vì vậy Thời Kim Lam nghiêng về suy đoán ba nội quy tập trung vào dì quản lí ký túc này là lời nhắc nhở do trò chơi cung cấp cho người chơi hơn. Khi vi phạm nội quy sẽ bị dì quản lí ký túc nhằm vào và thi hành án “tử hình”.

Thời Kim Lam thấy Đào Hân chỉ hơi tái mặt chứ không xảy ra tình trạng kinh hồn bạt vía thì nói tiếp: “Điều kiện tử vong ẩn trong nội quy ký túc không khó đoán. Trong khi đó trò chơi kéo dài bốn mươi tám tiếng, vì vậy tôi đoán không thể chỉ có một điều kiện tử vong được.”

Nếu có điều kiện khiến dì quản lí ký túc nảy sinh lòng thù hận, vậy liệu có phải cũng có điều kiện khiến ma nữ nảy sinh lòng thù hận và gϊếŧ người không?

Thời Kim Lam nhớ tới con ma nữ bỏ chạy và tiếng nhạc thiếu nhi lặp đi lặp lại đêm qua, thế là không khỏi suy đoán, có phải cô đã bị ma nữ ghi tên vào danh sách đen rồi không? Tiếng nhạc thiếu nhi tối qua chính là bài ca đòi mạng của ma nữ, chỉ là đang trong thời gian nghỉ ngơi an toàn tuyệt đối của hệ thống nên cô ta mới không thể xuất hiện, và cô mới bình yên sống sót qua đêm.

...

– Phòng livestream số 54088 –

[Vãi... Có tố chất vãi ra đấy, nhanh vậy đã đoán ra vẫn còn điều kiện tử vong khác. Đây là người chơi mới suy luận nhanh nhất trong số những người tôi theo dõi đấy]

[Đã ấn nút theo dõi! Vì cảnh tượng cô ấy dọa chạy ma nữ nên tôi nguyện chăm bẵm mầm cây non này, nuôi đến khi cô ấy thành người chơi lão làng luôn]

[Xùy! Màn chơi tân thủ còn chưa kết thúc mà thím đòi nuôi cái cóc gì? Đầu óc cô ta chỉ hơi lanh lẹ hơn bọn người chơi ăn hại kia thôi. Cô ta đã làm trái nội quy ký túc số hai, bị dì quản lí ký túc xá theo dõi rồi. Để tôi chống mắt lên coi cô ta sẽ chơi tiếp kiểu gì? (Đã ẩn phần bình luận mang tính chất tiết lộ cốt truyện)]

[Nhắc tới nhiệm vụ ẩn “Bí mật của dì quản lí ký túc” mới nhớ, tiến độ khám phá kỷ lục của nhiệm vụ này là bao nhiêu ấy nhỉ? (Đã ẩn nội dung)]

[Hình như là 35.6%. Nhiệm vụ này kích hoạt thì dễ nhưng hoàn thành thì khó, nghe nói sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng vật phẩm cấp S (Đã ẩn nội dung)]

[Vãi! Màn chơi tân thủ độ khó trung bình mà có vật phẩm cấp S á? Thím đừng có lừa tôi nha trời? (Đã ẩn nội dung)]