Cô cảm thấy có gì đó không ổn, như thể chuyện đã xảy ra từ lâu rồi.
Cuối cùng mắt cô chuyển qua nhìn vào chiếc gương đóng khung đặt trên chiếc bàn gỗ trước cửa sổ.
Lâm Nhiễm bước tới rồi nhìn vào trong.
Sau đó cô nhìn thấy một khuôn mặt rất nhỏ nhắn, thanh tú và cực kì xinh đẹp.
Làn da trắng nõn, lông mày lá liễu cùng đôi mắt hoa đào, chiếc mũi thẳng và đôi môi nhỏ xinh.
Có chút xa lạ nhưng lại có vẻ vô cùng quen thuộc.
Xa lạ là vì Lâm Nhiễm không có ký ức về chính mình.
Quen thuộc là vì người trong gương chính là cô.
Cô cảm thấy người trong gương này hẳn là mình rồi.
Nghĩ vậy liền nhẹ nhàng thở ra, là mình thì tốt.
Lâm Nhiễm có cảm giác như mình vừa ngẫu nhiên đọc một cuốn tiểu thuyết vào buổi chiều, sau đó cô lại xuyên vào cuốn truyện này.
Chỉ cần cố nghĩ thêm một chút sẽ khiến đầu cô đau nhức…Ngoại trừ biết đây là một quyển tiểu thuyết và biết được cốt truyện thì cô không nhớ ra gì nữa, hoàn toàn mất hết ký ức về bản thân.
Lâm Nhiễm nhỏ giọng nói: “Nếu không nhớ thì cứ quên đi, chỉ cần mình vẫn là mình thì được.”
Dù không nhớ chuyện của mình nhưng ít nhất cô vẫn biết cốt truyện của cuốn sách này.
Cố gắng nhớ lại những gì được viết về mình ở trong sách.
Lâm Nhiễm.
Con gái duy nhất của ông chủ Lâm- chủ xưởng nhuộm nhà họ Lâm.
Cô còn có một người em trai, là con chung của mẹ kế và cha.
Vì cô còn nhỏ đã mất mẹ nên cha rất yêu thương cô.
Có thể nói cô được nuông chiều từ bé.
Cô không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà còn được mọi người xung quanh chiều chuộng săn sóc, chính điều này đã khiến cô bị nhiễm thói xấu rồi tự cho mình là trung tâm của vũ trụ.
Khi còn trẻ, Lâm Nhiễm không quan tâm đến điều gì khác, chỉ thích trang điểm ăn diện, mua quần áo đẹp rồi trang sức.
Từ nhỏ cô đã được đính hôn với Giang Yến, thiếu gia của một gia đình vận tải biển ở địa phương. Nhưng nửa năm trước nhà họ Giang đã xảy ra chuyện.
Cha của Giang Yến vận chuyển một lô hàng đến Nam Dương nhưng gặp phải sóng thần, hai tàu chở hàng chìm xuống đáy biển cùng với toàn bộ hàng hoá cùng hầu hết thuỷ thủ đoàn trên tàu, chỉ có hai người còn sống sót và được cứu, bọn họ trôi dạt trên biển rồi được những thuyền viên khác đi ngang qua cứu lên. Tin tức truyền về khiến mẹ Giang Yến lập tức bệnh nặng, chịu đựng chưa được nửa tháng liền trực tiếp qua đời.
Sau khi Giang Yến lo xong tang lễ cho cha mẹ mình liền trả hết nợ cho hai chiếc tàu mới đặt mua hơn nửa năm trước, lại bồi thường thiệt hại cho hàng hoá bị chôn vùi dưới đáy biển cộng thêm phí bồi thường và tang lễ cho các gia đình có thuyền viên bị thiệt mạng cùng hoá đơn trị liệu y tế của cha mẹ anh nợ…từ đây tài chính của nhà họ Giang cũng gần như cạn kiệt.
Trong hoàn cảnh như vậy, nhà họ Lâm ban đầu chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ huỷ bỏ hôn ước giữa hai nhà.
Nhà họ Giang vốn cắm rễ ở đây.
Xưởng nhuộm của nhà họ Lâm được mở ở quê của nhà họ Giang.
Khi nhà họ Lâm mới đến Hồng Kông, có thể nói họ đã tạo được chỗ đứng và mở được cửa tiệm là nhờ sự hỗ trợ và giúp đỡ của nhà họ Giang, ông chủ Lâm là người rất biết nhớ ơn, sẽ không bởi vì nhà họ Giang sa sút mà huỷ hôn.
Nhưng nhà họ Lâm không muốn không có nghĩa là Lâm Nhiễm cũng nghĩ vậy.
Trong tiểu thuyết không có nhiều mô tả cụ thể về Lâm Nhiễm.
Chỉ viết cô là một người được chiều chuộng từ bé, tính tình đỏng đảnh, dù sao nhà họ Giang cũng đã suy tàn rồi, cô phải huỷ hôn với Giang Yến.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin