Trong đầu Lâm Nhiễm không có bao nhiêu ký ức, nhưng trực giác mách bảo cô rất ghét giọng điệu, vẻ mặt và nội dung lời nói của người đối diện.
Tuy nhiên, chưa hiểu rõ tình hình, tạm thời cô không thể nổi giận được.
“Nếu anh không thích hôn sự này, vậy tại sao trước kia lại đồng ý?”
Cô hỏi.
Đây không phải là ý định ban đầu của Lâm Nhiễm.
Chẳng qua câu hỏi này cũng đúng lúc.
Cô nhìn phản ứng của người đối diện.
Sắc mặt Hứa Diệc Lâm đỏ bừng, hiển nhiên là có chút khó xử.
Anh ta thoáng nhìn qua Lâm Nhiễm ở phía đối diện, chẳng qua hai mắt lại nhanh chóng di chuyển sang chỗ khác. Nhà họ Hứa và nhà họ Lâm là hai nhà thế giao, nhà họ Hứa dệt sợi, nhà họ Lâm nhuộm vải bán vải, trước khi tới Cảng Thành* hai nhà đã có giao tình qua nhiều thế hệ.
*Ý chỉ thành phố ven biển Hồng Kông.
Cuối thập niên ba mươi, vì tránh chiến hỏa lan đến, bọn họ ngồi chung thuyền từ Chiết Giang đi đến Cảng Thành, sau đó dìu dắt nhau tự mình làm nghề cũ, nhà họ Hứa mang hơn một ngàn máy may từ quê nhà đến mở xưởng dệt, nhà họ Lâm mở một xưởng nhuộm dựa vào tay nghề nhuộm màu gia truyền, quan hệ giữa hai nhà còn khá tốt.
Trong bối cảnh như vậy, con nít hai nhà đương nhiên đã quen biết nhau từ nhỏ.
Hứa Diệc Lâm và Lâm Nhiễm cũng xem như là thanh mai trúc mã.
Chỉ có điều Hứa Diệc Lâm lớn hơn Lâm Nhiễm bốn tuổi.
Năm năm trước, anh ta đi du học ở Anh quốc, lúc đó Lâm Nhiễm mới mười ba.
Anh ta chỉ có ấn tượng khi cô còn nhỏ.
Lâm Nhiễm giống như một con búp bê sứ, đẹp đến mức ai thấy cũng phải rung động.
Hơn nữa từ nhỏ Lâm Nhiễm đã có hôn ước với Giang Yến nhà họ Giang.
Điều này càng khiến người ta không khỏi rung động thêm một chút... Nói thật, chỉ xét về ngoại hình, hiện tại Lâm Nhiễm chỉ cần nhìn thêm vài lần cũng có thể khiến người ta tim đập thình thịch.
Bởi vậy khi Giang gia xảy ra chuyện, Giang Yến và Lâm Nhiễm huỷ hôn, cha anh ta gọi điện thoại, bảo anh ta đính hôn với Lâm Nhiễm, anh ta đã không do dự gì lập tức đáp ứng ngay.
Thậm chí có thể nói là cực kỳ vui vẻ.
Chẳng qua hành trình trở về Hồng Kông rất dài, hơn một tháng trên tàu, một số chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Anh ta gặp được Đinh Khanh Khanh.
Sau khi xuống tàu, anh ta do dự một giây, xem xem có nên huỷ bỏ việc đính hôn không.
Nhưng lúc đó, Lâm Nhiễm trong trí nhớ của anh ta thật sự quá xinh đẹp, đợi đến khi nhìn thấy cô...
Bề ngoài của cô thực sự quá có tính lừa gạt, đẹp đến mức khiến người ta không thể nghĩ đến cái gì khác.
Sau đó Hứa Diệc Lâm đính hôn với cô theo ước định.
Nào ngờ sau khi ở chung anh ta mới phát hiện, Lâm Nhiễm này hoàn toàn không phải là Lâm Nhiễm trong trí nhớ của anh ta, thứ khiến người ta rung động chỉ có bề ngoài xinh đẹp kia mà thôi, gương mặt có thể lừa dối trong chốc lát, chẳng lẽ có thể lừa dối được cả đời hay sao?
Anh ta thực sự hối hận đến xanh ruột!
Khó trách Giang gia vừa gặp chuyện, Giang Yến liền chủ động đến nhà họ Lâm huỷ hôn với cô.
Loại con gái hư vinh chỉ có mỗi gương mặt, ngoài ăn mặc thì ngày nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện tiêu tiền, đầu óc hoàn toàn không có thứ gì khác, e là Giang Yến đã muốn huỷ hôn với cô ta từ lâu!
“Là do tôi hấp tấp!”
Anh ta nhắm mắt lại, nói: "Trước đây không có cơ hội ở chung, ký ức của tôi về cô vẫn dừng lại ở năm năm trước, hiện tại tôi mới phát hiện năm năm này là rào cản giữa chúng ta... Chúng ta hoàn toàn không hợp nhau."
Lâm Nhiễm nhìn Hứa Diệc Lâm, trong đầu xuất hiện một số thông tin.
Là một số thông tin lộn xộn liên quan đến hôn ước giữa hai nhà Lâm Hứa và hai người bọn họ.
Còn có một số thông tin khác về... Giang Yến.
Lâm Nhiễm bình tĩnh lại, sau khi dành một chút thời gian tiêu hóa thông tin, mới đưa tay vuốt ve vân gỗ ở góc bàn, chậm rãi nói: "À, vậy anh đi nói với người nhà của anh đi, sao nào, nhà các anh chạy tới đòi đính hôn, cả nhà liền van xin nài nỉ, thề non hẹn biển sẽ đính hôn, bây giờ mới được hai ngày, anh cảm thấy không hợp nữa, liền chạy tới đây tìm mọi cách đâm chọt, kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi, muốn tôi nhảy dựng lên chủ động nói huỷ hôn với anh hoặc gia đình anh sao? Hứa Diệc Lâm, ý của anh là như vậy đúng không? Muốn huỷ hôn mà không muốn chịu trách nhiệm, sợ bị gia đình tôi và gia đình anh mắng à?”
Hứa Diệc Lâm: “...”