Chương 4-2
Đông Phương Hạo gật đầu một cái, tiếp theo cười tà khí một tiếng, "Em muốn anh không quấy rầy em nữa, chuyện đó là không thể nào."Nếu như anh có thể quên cô, anh đã sớm có bạn gái mới rồi, nhưng mặc kệ anh thử lui tới với ai, bóng dáng của cô cũng sẽ tái hiện trong mắt anh, cô mang cho anh quá nhiều ảnh hưởng, anh lưu luyến sự ngọt ngào của cô, có những thứ ngay cả anh cũng không hiểu, nhưng anh lại cố tình thích Phương Tử Huyên, ai cũng không thay thế được.
"Anh có biết anh là người rất phiền toái hay không!" Phương Tử Huyên đứng dậy, lần nói chuyện này không có biện pháp tiến hành tiếp rồi.
"Được rồi, em đã không thoải hiệp, như vậy anh không thể làm gì khác hơn là theo phương pháp của anh làm, Phương Tử Huyên, anh sẽ dùng toàn lực để em gật đầu mới thôi." Đông Phương Hạo cũng đứng lên.
"Tùy anh, dù sao tôi sẽ không động lòng, áo trả lại cho anh!" Phương Tử Huyên tức giận kéo áo của anh xuống, nhét vào trong ngực anh, quay đầu đi.
Vốn cho là có thể đi sâu trao đổi cùng phát triển, ai biết nháo thành tan rã không vui, nhìn bóng dáng vội vã rời đi của cô, Đông Phương Hạo cười mị hoặc, "Có cá tính, anh thích."
Tài xế đi lên phía trước, "Ông chủ...."
Đông Phương Hạo lắc đầu một cái, nhìn dọc theo bóng dáng ngoài cửa, theo tính khí của cô ấy thì tuyệt đối không có khả năng trở lại xe của anh, trừ phi có một ngày chính cô tự nguyện...
Phương Tử Huyên ngồi taxi về nhà đã là đêm khuya, cô cắn răng nghiến lợi thề về sau không cùng Đông Phương Hạo hẹn gặp mặt nữa, ở lưng chừng núi nơi gà không đẻ trứng ngay cả cứt chim cũng không có, hại cô chờ một chiếc taxi lãng phí một giờ đồng hồ, chỉ không làm tốt chuyện của đạo quán Chu Húc, để cho cô cảm thấy lãng phí một buổi tối.
Tâm loạn như ma ngồi trước gương trang điểm tháo trang sức xuống, điện thoại trên bàn vang lên, cô nhìn thấy một dãy số xa lạ, sau khi nghe mới phát hiện là Đông Phương Hạo.
"Nhìn em an toàn về đến nhà, làm cho anh yên tâm rồi."
Hung hăng chặt đứt điện thoại, Phương Tử Huyên đi tới trước cửa sổ thế lại thấy Đông Phương Hạo tựa trước cửa xe của chính anh, cô tức giận dậm chân phải, mà Đông Phương Hạo xa xa cười một tiếng với cô, rất tiêu sái cùng cô vẫy tay, xong xoay người lên xe.
Nhìn xe nghênh ngang rời đi, Phương Tử Huyên xoay người dựa lưng vào tường, anh làm cho cô cảm giác đặc biệt, tư vị yêu đã lâu không có lại xuất hiện trong nội tâm Phương Tử Huyên, không biết vì sao, sự xuất hiện của anh, cái loại làm tâm hoảng loạn lại diễn ra lần nữa.
Nếu như anh nói là sự thật, anh cũng không phải không để ý đến cô mà là anh có đi tìm cô, chỉ là đoạn thời gian đó cô phong bế mình không để nhìn thấy bất cứ người nào, không nhận điện thoại của người nào, nhưng vậy đoạn tình cảm trở nên nhạt đi, cô cũng có trách nhiệm?
Nhưng nếu cô gật đầu đi cùng với anh, anh lại rời đi thì sẽ như thế nào? Cô không muốn một lần nữa trở thành trò cười, huống chi cô còn không hỏi rõ ràng mọi chuyện, Phương Tử Huyên chỉ cảm thấy đầu thật đau, cô chỉ muốn ngủ ngon một giấc, chuyện gì cũng không muốn quản nữa.
Ngày hôm sau trở lại học viện cô lại vùi đầu vào công việc trong sinh hoạt, cô hoàn toàn quên mất Đông Phương Hạo, cũng không cùng anh dây dưa chuyện gì, chỉ là lần này Đông Phương Hạo tính toán không cho thời gian để cô duy trì bình tĩnh.
Trong phòng vũ đạo, ánh sáng màu ngà từ cửa xổ chiếu vào, trong không khí nổi trôi những hạt bụi nhỏ, mặc quần áo vũ đạo chính Phương Tử Huyên dạy học sinh khiêu vũ, hoàn toàn không chú ý đến bóng dáng ở hành lang kia.
"Các bạn học, hiện tại cô giáo sẽ làm mẫu một lần, chờ một chút các em nhảy cô sẽ xem đấy." Giọng nói của Phương Tử Huyên ngọt ngào rất có ma lực làm cho người ta không thế cự tuyệt.
"Dạ." Học sinh trong phòng học trăm miệng một lời.
Phương Tử Huyên đi tới giữa phòng học, mặt của cô khẽ ngửa lên, eo nhỏ thẳng tắp, ngửa đầu ưỡn ngực, đầu bàn chân chấm đất, một cái chân thon dài trắng nõn nâng lên, theo âm nhạc tao nhã vũ động, đang lúc cô xoay tròn hai chân chuẩn bị khép lại rồi dừng lại thì thiếu chút nữa đυ.ng phải bóng dáng trước mặt, làm cô sợ hãi thắng gấp lại lùi về phía sau hai bước, lòng vẫn còn sợ hãi ổn định mình.
Đông Phương Hạo thế nhưng ngoài ý muốn đứng trước mặt, khóe môi nhếch lên vẻ mỉm cười.
Sau lưng học sinh ở đây đều bị chuyện cô giáo thiếu chút nữa đυ.ng vào trong ngực một người đàn ông sợ hãi than không thôi, nhưng khi nhìn thấy đối phương là một đại mỹ nam, cũng ngầm hiểu, suy đoán có phải là người coi trọng cô giáo của mình rồi không.
"Những người không có nhiệm vụ thì không thể tự tiện vào phòng vũ đạo." Phương Tử Huyên không khách khí đưa ra cảnh cáo.
"Anh cũng từng là một thành viên ở đây, tại sao lại tính là người không có nhiệm vụ?" Đông Phương Hạo mỉm cười chào hỏi các học sinh chung quanh.
"Nhưng anh quấy rầy buổi học của chúng tôi, anh đi ra ngoài cho tôi." Phương Tử Huyên không muốn lãng phí thời gian cùng anh cải cọ.
"Mới vừa rồi em nhảy rất đẹp, có thể nhảy lại một lần nữa không?" Đông Phương Hạo nói lảng sang chuyện khác.
Nhìn trai đẹp xa lạ cùng cô giáo giống như cãi nhau cũng giống như đang liếc mắt đưa tình, học sinh xung quanh đều che miệng cười trộm.
"Các em trước tự luyện tập đi." Phương Tử Huyên đi tới bên cạnh Đông Phương Hạo, kéo tay của anh từ phòng học kéo ra bên ngoài, cho đến cửa cầu tháng vắng vẻ mới dừng lại, nặng nề hất tay của anh ra.
"Cảnh cáo anh, ít đến làm phiền tôi đi." Mắt hạnh của Phương Tử Huyên trợn tròn, bộ dáng rất tức giận. dღđ☆L☆qღđ
Đông Phương Hạo xoa xoa cổ tay, đảo mắt quan sát thân thể tinh tế của cô, lần đầu tiên trở lại nhìn thấy cô mặc quần áo Taekwondo thật dày, không có biện pháp thấy vóc người của cô, lần thứ hai cô ăn mặc thật giống với lời em trai của cô nói như nữ tu sĩ, anh cũng không thể nhìn thấy vẻ đẹp của cô, mà giờ phút này váy vũ đạo bó sát người hiện lên dáng người có lồi có lõm không bỏ sót của cô.
Da thịt bóng loáng mịn màng của cô thu hết vào mắt, mặc dù bộ quần áo che đi bộ phận chọc người, nhưng lại càng thêm có sức mê hoặc nguy hiểm đến tính mạng anh, anh không thể không lo lắng đến việc giáo sư nam đi ngang qua thấy được vẻ đẹp của cô.
"Nhìn cái gì vậy? Tôi không phải đã nói không cần đến quấy rầy tôi rồi sao?" Bị anh nhìn chằm chằm, đôi tay Phương Tử Huyên ôm ngực, nhíu đôi lông mày thanh tú xinh đẹp.
"Là về mảnh đất đạo quán kia, anh đã tìm một phương án giải quyết rất tốt, sau khi tan lớp đến phòng chủ tịch gặp anh." Ánh mắt Đông Phương Hạo không nhịn được lướt qua khuôn mặt cô, xoay người sải bước rời đi.
Mặc dù Phương Tử Huyên đã cùng Chu Húc thương lượng mở lại đạo quán khác, nhưng Chu Húc giống như có bí mật không để cho người khác biết, anh kiên trì ở lại chỗ này, nghe Đông Phương Hạo có phương án giải quyết, cô rất muốn tìm hiểu một chút.
Sau khi tan lớp Phương Tử Huyên thay quần áo xong đến phòng làm việc của chủ tịch, cô gõ nhẹ cửa sau đó đi vào, Đông Phương Hạo ngồi trên ghế sa lon nhìn để cho cô đóng cửa lại, cô biết mình muốn anh giúp đỡ, không thể làm gì khác hơn là đóng cửa lại đi tới trước mặt Đông Phương Hạo.
"Ngồi xuống đi." Đông Phương Hạo nhìn cô đã đổi một bộ áo sơ mi trắng, váy dài màu đen đến gối, ăn mặc một thân chuyên nghiệp, nhớ lại khi cô mặc quần áo vũ đạo, mới che đậy cái tốt đẹp của chính mình cẩn thận như vậy.
Phương Tử Huyên nói giọng rõ ràng: "Về vấn đề đạo quán..."
"Bởi vì mảnh đất đạo quán kia là của tất cả cổ đông tập đoàn, cho nên không phải một mình anh có thể quyết định, hơn nữa mảnh đất kia đã ký bản chuyển nhượng, nói đúng hơn là chủ của mảnh đất kia đã nhận được tiền, hiện tại Chu Húc coi như là đang sử dụng phi pháp tư sản của bọn anh..."
Đông Phương Hạo đứng lên, hai bước đi tới bên người cô ngồi xuống, "Mặc dù anh không biết em cùng Chu Húc rốt cuộc có quan hệ gì, để cho em coi trọng anh ta đến mức này, nhưng bọn anh là những người làm ăn buôn bán không thể lỗ vốn, quan hệ lợi hại trong này đại khái em hiểu đúng không." Trong lúc nói chuyện cánh tay của Đông Phương Hạo vòng chắc hông của cô, ngón tay cùng bàn tay Phương Tử Huyên mười ngón nắm thật chặt, dịu dàng mà có lực.
Phương Tử Huyên ngước mắt nhìn anh, đầu ngón tay khẽ run, cô không cố ý tránh thoát sự kiếm chế của anh, chỉ muốn biết anh có giúp đỡ cô hay không.
Nhìn bộ dạng cắn môi của cô, Đông Phương Hạo hơi bị say mê, "Thật ra vấn đề khó giải quyết đi nữa cũng có biết pháp giải quyết của nó."
Hai mắt của cô sáng lên, "Biện pháp gì?"
Ngay ở phút đó, cô không chút phòng bị bị anh cuối đầu hôn lên cánh môi mềm mại của cô, hung hăng giày xéo, con ngươi của cô phóng đại sau đó ra sức giãy giụa, nhưng hai cánh tay anh lại kiềm chặt cô vào trong ngực, nụ hôn của anh điên cuồng mà nóng bỏng, anh say sưa ngậm lấy đôi môi ngọt ngào đầy đặn của cô, ôn lại ngọt ngào của bảy năm.
Giữa lúc giãy giụa bàn tay của Đông Phương Hạo dò vào cổ áo sơ mi của cô, bàn tay nóng bỏng của anh mơn trớn da thịt bóng loáng của cô rồi chuyển qua trước ngược của cô, đầy một nắm tay, cách Bra xoa nắn bộ ngực so với bảy năm trước còn đầy đặn hơn, tìиɧ ɖu͙© như thủy triều mãnh liệt, Đông Phương Hạo ép cô đang giãy giụa đến trên ghế sô pha.
Phương Tử Huyên bởi vì cái hôn kia, cửa trong lòng giống như bị nặng nề đẩy ra, muốn cự tuyệt anh nhưng toàn thân không có hơi sức, bị anh thỏa sức hôn, gần như sắp hít thở không thông, theo hô hập thô bạo của anh cởi ra nút áo trước ngực, cô bị hơi thở nam tính hùng hậu bao quanh, đắm chìm trong ngực của anh.
"Ngừng... Dừng lại, dừng tay!" Lý trí khiến Phương Tử Huyên khi được anh buông môi cô ra, ngăn lại môi của anh tiếp tục chuyển qua trước ngực cô, cô thật không muốn cuộc sống của mình bị hủy ở giờ phút này.
Đông Phương Hạo đại khái cũng ý thức được điểm này, từ trước ngực cô ngẩng đầu lên, buông thân thể run rẩy của cô ra, nhưng tầm mắt lại lưu luyến Bra màu hồng bảo vệ nơi kia, nơi đó mê hoặc anh nguy hiểm đến tính mạng, một cánh tay của anh chống lên, vươn tay vì cô chỉnh sửa lại quần áo trước ngực, đợi cô cẩn thận từng li từng tí ngối dậy, anh mới cố gắng bình ổn lại dụng vọng hừng hực thiêu đốt ở bụng dưới.
Cô vẫn rất hồi hộp, vì mình cài nút cúc áo, sửa sang lại quần áo cùng làn váy, vừa hướng anh duy trì đề phòng.
"Anh có thể hoãn lại chuyện thu mua mảnh đất ấy không?" Cô ngồi trên ghế nhìn khay trà.
Đông Phương Hạo vươn tay vuốt lại mái tóc rối bời của cô,"Nếu như em đồng ý yêu cầu của anh, anh sẽ dùng hết khả năng hoãn lại chuyện này."
"Tôi không thể gả cho anh!" Phương Tử Huyên đứng dậy, nhanh chóng rời đi phòng làm việc của chủ tịch.
Đối với việc cô chưa lập gia đình trong lòng anh tràn đầy vui mừng, nhưng cô lại thờ ơ đối với thổ lộ của anh, anh biết đáy lòng mình có chút khổ sở, dù cho anh uy hϊếp, đều không cần thiết với cô, chẳng lẽ cô không có chút nào muốn gả cho anh sao?
"Chẳng lẽ là bởi vì anh ta..." Nghĩ đến Chu Húc, Đông Phương Hạo đứng dậy nắm chặt tay thành quả đấm, coi như giữa bọn họ có một tên Chu Húc, anh cũng sẽ chiến thắng khiến Phương Tử Huyên hồi tâm chuyển ý, anh không thể nào buông tha Phương Tử Huyên được.