Chương 2
Cho đến ngày hôm sau, khi bước vào cửa trường học Phương Tử Huyên mới biết được, tin tức cô là bạn gái Đông Phương Hạo lan truyền nhanh chóng, cả sân truyền truyền tới tiếng ồn ào huyên náo.Không thiếu những nữ sinh xấu bụng dùng ánh mắt như mũi tên nhọn bắn về phía cô, cả những nam sinh thường ngày thích lấy lòng cô trên mặt cũng bắt đầu có vẻ hồi nghi, mà hơn nữa là sự sợ hại đối với cô, dù sao tin tức rõ ràng kia đã nói cho bọn họ biết, bây giờ cô là hoa đã có chủ, sau lưng có Đông Phương Hạo ngang ngược kia, không coi ai vào trong mắt, ai cũng đừng nghĩ chọc tới cô.
Mặc kệ là ở phòng học yên tĩnh, người đến người đi trên hành lang hay là sự ồn ào náo động của sân thể dục, Phương Tử Huyên đến chỗ nào đều có người tránh lui cô, mà cô chắc chắn lúc vô ý sẽ thỉnh thoảng nhìn thấy Đông Phương Hạo nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô.
Mà sau khi tan học mới vừa đi ra cổng trường, tay Phương Tử Huyên đã bị một bàn tay khác dắt đi, mười ngón tay nắm chặt, khi cô quay lại thì đối mặt với ánh mắt dịu dàng của Đông Phương Hạo.
Phương Tử Huyên biết mình có trốn tránh anh cũng vô ích, cô biết anh rất cố gắng không để cho người khác ở trường học bắt gặp hình cảnh bọn họ ở bên nhau, nhưng sinh mệnh của cô bỗng nhiên xuất hiện một người dịu dàng vừa lạnh lùng vừa bá đạo như anh, để cho trong lòng cô có chút thấp thỏm, bởi vì chính bản thân cô cũng không biết tình cảm này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng khi nụ hôn của anh dán lên trên môi cô thì cô muốn ngừng cũng không được chỉ để cho bản thân chìm đắm trong nụ hôn dịu dàng triền miên của anh.
Ngọt ngào như vậy cùng với sự lo lắng lần lượt thay đổi, mối tình đầu thuộc về cô chỉ kéo dài trong chốc lát, tất cả ngọt ngào khát khao đều bị cú điện thoại vội vàng đêm hôm đó của Đông Phương Hạo làm dập nát.
"Tử Huyên, anh phải đi Mỹ, đang chờ máy bay." Giọng anh ở đầu bên kia thật bình tĩnh, bình tĩnh đến nổi cô cảm thấy câu nói muốn cô làm bạn gái của anh cũng chỉ là lời nói đùa mà thôi.
"Tại sao lại gấp như vậy." Cô không thể tiếp thu được, bởi vì cái ý nghĩ gặp nhau tạm biệt cũng không có.
"Ông nội của anh bị bệnh nặng, tình huống rất nguy hiểm, sẽ phải lập tức phẫu thuật, anh muốn cùng ông...Tử Huyên, đồng ý với anh, chờ anh. " Anh rất nhanh liền cúp điện thoại.
Phương Tử Huyên ngã trên mặt đất, tất cả ước mơ tốt đẹp trong lòng biến thành tuyệt vọng, nhưng anh phải đi thăm ông nội, cô lấy làm kinh hãi, thì ra cái đêm tối đó anh đã vô ý tiết lộ tâm sự của anh, cô kìm nén nước mắt lại hồi tượng đến tình cảnh qua đời của bà ngoại thương yêu cô, lúc đó, cô đã có bao nhiêu đau lòng, cô biết loại cảm giác đó, cô có thể hiểu được tâm trạng của anh, cô sẽ chờ anh.
Nhưng tới ngày thứ hai khi anh rời đi, tin tức cô bị Đông Phương Hạo bỏ rơi truyền khắp mọi góc của sân trường, nghe nói anh rời đi còn mang theo một nữ sinh tương đối xinh đẹp, bởi vì trưởng bối hai nhà có quan hệ rất tốt, bọn họ cùng đi đến nước Mỹ, hơn nữa nghe nói nữ sinh kia là con dâu đã định của nhà bọn họ.
Đoạn thời gian lỗ tai đầy tiếng cười nhạo, lời đồn đại đầy trời ép Phương Tử Huyên không có đường lui, nữ sinh bị Đông Phương Hạo cự tuyệt không ít cảm thấy may mắn, bởi vì khi anh oanh liệt tuyến bố thích sau đó lại bỏ rơi thì càng bi thảm hơn.
Mà Phương Tử Huyên cũng không thể chống lại lời đồn đại mà thay đổi ước hẹn ban đầu, cô không cần đợi anh thêm nữa, không cần tin tưởng anh nữa! Thật ra thì cô phải nên sớm nghĩ, ở trước mắt nhiều người cô chỉ trích anh khinh dễ người khác, sau lại liền tiếp xảy ra chuyện trò đùa dai ngày ấy, cơ bản anh không thích cô, mà cô còn ngây ngốc, còn muốn chờ đợi anh.
Chỉ là khi cô ý thức được những chuyện này thì đã quá trở, thực sự cô đã thất tình, hơn nửa còn bị cái danh hiệu ‘đứa con gái bị Đông Phương Hạo vứt bỏ’ qua hết thời gian học cấp ba, những ngày đó rất tiêu cực đối với cô, duy nhất để cô cố gắng chính là trốn tránh, biến mình thành một kẻ đáng ghét, trừ đi học ra, thời điểm khác thì ở trong nhà, điện thoại không nhận, bạn bè không gặp, bởi vì cô sợ hãi bị cười nhạo, bị đồng tình, cô không tin chuyện này là sự thật, đến khi tốt nghiệp trung học cô mới có thể thở phào một cái.
◎ ◎ ◎
Năm tháng đằng đẵng, thoáng một cái đã bảy năm trôi qua.
Ở bên trong trường phòng học vũ đạo, theo một hồi tiếng chuông tan học, Phương Tử Huyên cùng mấy học sinh nữ mỉm cười nói gặp lại sau, đi tới phòng thay quần áo thay ra một bộ quần áo dành cho việc vũ đạo, cô lấy đồ dùng của mình từ trong ngăn tủ ra, sau lưng thoáng thấy một bóng dáng nhưng lại giả vờ như không thấy, sau đó một đôi tay nhanh chóng từ phía sau che mắt của cô lại.
Phương Tử Huyên dừng lại động tác trên tay, không thể làm gì khác hơn là cười một tiếng, "Chu Diễm, đừng làm rộn."
"Thế nào mỗi lần đều bị cậu đoán ra thế?" Sau lưng Chu Diễm thở dài.
"Bởi vì chỉ có cậu là ngây thơ cùng tớ chơi cái trò chơi đoán này." Phương Tử Huyên cười nhạt, bất đắc dĩ quở trách cô.
"Buổi tiệc rượu tối nay cậu sẽ tham gia chứ?" Chu Diễm nhìn Phương Tử Huyên.
"Không đi, tớ còn muốn đến đạo quán của anh trai cậu hỗ trợ, buổi tối cậu phải đi làm gia sư, mà hôm nay là chủ nhật, buổi tối có thể sẽ có rất nhiều người, anh trai cậu có thể sẽ không xoay sở được." Phương Tử Huyên dọn dẹp đồ xong, xách theo túi xách chuẩn bị đi ra cửa.
"Quan tâm anh trai của tớ như vậy, không bằng cậu làm chị dâu của tớ luôn đi." Chu Diễm nghịch ngợm cười trêu cô.
"Chu Diễm, nếu cậu còn nói hưu nói vượn nữa tớ sẽ không để ý đến cậu." Phương Tử Huyên vươn tay muốn véo mặt Chu Diễm một cái, trừng phạt thật tốt cái miệng không lựa lời của cô ấy.
"Ai, được rồi, anh tớ coi như xong, thế nhưng tiệc rượu là Đông Phương Hạo mời, cậu không tò mò anh ta hiện tại biến thành bộ dạng gì sao? Trước kia anh ta rất đẹp trai, bây giờ chắc phải càng thêm đẹp trai rồi, nói không chừng, vị trí người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng vẫn giữ cho cậu ..." Chu Diễm dây dưa không ngớt theo sát Phương Tử Huyên, mặc kệ ánh mắt đầy áp lực muốn gϊếŧ cô mà tiếp tục nói tiếp.
"Còn có Tử Huyên, chẳng lẽ cậu không muốn biết rõ ràng chuyện năm đó anh ta có thực sự đi nước Mỹ cùng nữ sinh khác không sao?"
Bị đâm chọt chỗ đau, Phương Tử Huyên cố nén khổ sở trong lòng, "Không cần cùng tớ nói đến cái tên này cùng tất cả mọi chuyện của anh ta, nếu không thì tuyệt giao." Ngón tay Phương Tử Huyên ở trước mặt Chu Diễm đan chéo lại.
"Không đề cập thì không đề cập, dễ giận như vậy làm gì?" Chu Diễm tiếp tục bất mãn nói không ngừng, ngay sau đó thở dài, "Nếu không phải là buổi tối tớ phải làm gia sư, tớ nhất định sẽ tìm tòi đến cùng."
"Gà mẹ tốt à, tớ muốn đi về nhà tắm, sau đó đến quán của cậu giúp một tay, đi trước." Phương Tử Huyên kệ cô ấy lấy chiếc xe máy mini của mình nghênh ngang rời đi.
Chu Diễm biết Phương Tử Huyên cũng không tự nhiên như vẻ bề ngoài, trong lòng cô còn có một nút thắt không cởi ra được, cô đối với đoạn tình yêu ngắn ngủi trong quá khứ cũng không bỏ được, nếu không cô cũng sẽ không bó chân trong nơi nhỏ hẹp này, cảnh giữ ở chỗ này, hiện tại cuối cùng cô cũng chờ Đông Phương Hạo trở về, lại cố chấp không chịu gặp mặt, chỉ là thân là bạn bè tốt của Phương Tử Huyên, làm bạn với cô trong thời gian tối tăm đến nay, không muốn đi vạch trần vết sẹo của cô, cho nên tôn trọng suy nghĩ cùng cách làm của Phương Tử Huyên.
Mà thoát khỏi sự dây dưa của Chu Diễm, Phương Tử Huyên ngồi trên xe gắn máy xuyên qua đầu đường hoàng hôn, cũng thở nhẹ ra một hơi.
Anh trở về...Một ngày trước khi nhận được thư mời của anh, cơ bản cô không tính toán đi đến cái nơi tổ chứ tiệc rượu đó, mặc dù trong thời gian bảy năm anh có gọi điện thoại cho cô, nhưng mỗi khi gọi tới nhà, người nhà nói với cô tên của anh thì cô đều cự tuyệt nghe, bởi vì cô không muốn có bất cứ rối rắm nào với anh.
Nghĩ tới đây Phương Tử Huyên cười khổ, không nhịn được tự lẩm bẩm, "Chờ anh? chẳng lẽ anh còn muốn kéo dài trò đùa dai này đến khi tâm tình anh tốt thì bỏ rơi cô nữa sao? Rõ ràng cùng cô gái khác đi Mỹ du học!
Nhớ tới đoạn cuộc sống trung học kia, anh chính là ác mộng của cô, nhưng anh lại trở về, bảo cô nên làm cái gì đây?
Khi tay cầm thư mời màu tím nhạt, phía trên là dòng chữ đích thân anh viết, nhìn chữ của anh trên tay cô liền run rẩy, lòng của cô lại mê mang, cô thực sự muốn nhìn xem bộ dạng bảy năm sau của anh, nhưng lý trí một khắc đánh tỉnh cô, cô sẽ không lặp lại cái tình cảnh chê cười của bảy năm trước.
Sau khi từ nhà tắm đi ra, Phương Tử Huyên đổi một quần áo thoải mái liến hướng chạy tới đạo quán Taeknowdo của Chu Húc.
Cô thích Chu Húc giống như một anh trai dịu dàng chăm sóc, mặc dù Chu Húc từng thổ lộ qua với cô, nhưng cô không tiếp nhận tình yêu của anh, cô chỉ nghĩ duy trì mối quan hệ bạn tốt này với anh, cô không biết vì sao sự ôn nhu của Chu Húc lại không tiến vào được nội tâm của cô, có lẽ trong lòng cô chỉ có một vị trí yêu, cho một người rồi sau này lại không có biện pháp thêm một người khác.
Chu Húc thật là một nam sinh thô kệch, nhưng tâm tư lại rất cẩn thận, luôn chăm sóc cảm thụ của cô, bởi vì có hai anh em họ là bạn tốt chí dao, cho nên nhưng chuyện Phương Tử Huyên sầu não đều chia sẻ với bọn họ, ở đoạn thời gian thống khổ năm nhất là bọn họ mang cô đi chạy trốn, trong lòng cô tràn đầy cảm kích đối với bọn họ.
Mơ ước lớn nhất của Chu Húc là kinh doanh thật tốt đạo quán Taekwondo này, bởi vì cha của anh say rượu cùng ham mê cờ bạc nên kinh doanh không tốt, một lần đạo quán sắp phá sản, là Chu Húc lang thang khắp nơi thu nhận học viên mới để cho đạo quán duy trì, nhưng trước mắt vẫn ở trạng thái sắp sụp đổ, cho nên mỗi bước đều phải tính toán tỉ mỉ, cố gắng kinh doanh, Phương Tử Huyên biết đây là thứ quan trọng của Chu Húc, cho nên thân là bạn tốt của anh cũng phải cố gắn trợ giúp.
Khi cô bước vào đạo quán, hơn mười học viên đang được Chu Húc nghiêm khắc huấn luyện, cô hướng Chu Húc đang làm việc nghiêm túc khẽ mỉm cười, đổi đạo phục sau đó bắt đầu phụ một tay giúp sửa lại những động tác vụng về của những học viên mới vào đạo quán.
Dùng thời gian lãng phí ở tiệc rượu của Đông Phương Họa thì đây là việc phong phú hơn nhiều, chỉ là hiện tại bộ dạng lớn lên của anh sẽ như thế nào? Trong đầu lơ đễnh nghĩ về anh nhưng cô lại cố gắng khắc chế mình, cô không cho phép mình có một tí nhung nhớ dính dáng gì với anh.