Chương 7-1
Phương Tử Huyên cứ như vậy ở cùng với Đông Phương Hạo, từng ngày từng ngày trôi qua, trong lúc hai người ở cùng, tình cảm đang biến hóa vi diệu, cảm giác lẫn nhau có một sợi tuyến, nếu nhẹ nhàng khẽ đυ.ng vào thì không biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra.Hôm nay sau khi ăn cơm xong, Đông Phương Hạo đến thư phòng cùng với các chi nhánh tập đoàn ở trong ngoài nước chat Webcam với các chủ quản cao cấp, mà cô lại chán muốn chết chống nạn đi tới cửa biệt thự, trong vườn, hoa đua nhau khoe sắc trông rất đẹp mắt, cô từ trong ngăn kéo trước cửa tìm thấy túi nhựa, bao lấy chân băng gạc tránh để làm dơ vết thương ở chân, từng bước nhảy về phía vườn hoa.
Trong vường rộng hơn 100 bình (Phép đo nước Nhật-bản cho 36 thước vuông bề mặt là một bình), Phương Tử Huyên nhìn nhiều loại hoa cỏ quý hiếm, bắt lấy chuồn chuồn bay thấp ở giữa không trung, vừa nghĩ vừa đi đến một rào chắn bạch ngọc khắc hoa, quay đầu lại, trong lúc đó biệt thự đang thấp thoáng chìm vào một mảnh hoa hồng xanh, hình như cô còn thấy được bóng dáng bận rộn của Đông Phương Hạo ở thư phòng lầu hai.
Nhưng thời tiết nói thay đổi thì thay đổi ngay, vốn thời tiết lúc mặt trời đang rực rỡ ánh nắng thì chợt giăng đầy mây đen, áp lực thấp của tầng mây đang trên đỉnh đầu cô, cô nhìn thấy xung quanh không có chỗ tránh mưa, không thể làm gì khác hơn là khó khăn đi về.
Một đường tia chớp cắt ngang bầu trời đầy mây đen, mưa to như trút xuống, tiếng sấm làm cho cô run run một hồi, trong nháy mắt toàn thân ướt đẫm.
Tiếng sấm ầm ầm, cô cắn răng khó khăn di chuyển, một bên lo lắng sét đánh, vừa chống nạn chạy trở về, vết thương ở chân truyền đến toàn tâm đau đớn.
"Tử Huyên, em đang ở đâu? Tử Huyên, nhanh trả lời anh!"Xen lẫn tiếng sấm tiếng mưa, là giọng tràn đầy lo lắng của Đông Phương Hạo.
"A Hạo, em ở bên này!" Phương Tử Huyên nghe được tiếng của Đông Phương Hạo, không để ý giọt mưa chảy xuống trên mặt, gấp gáp nhìn về phía truyền tới tiếng của anh kêu lên đáp lại anh. dღđ。l。qღđ
Trên mặt đất nước mưa ào ào chảy xuống, cô bám lấy nạn muốn tới gần chỗ của anh, trong chớp mắt chứng kiến anh chạy tới, rốt cuộc cô không chống đỡ nổi ngã vào ngực anh.
"Em có biết thiếu chút nữa làm anh sợ muốn chết hay không!" Đông Phương Hạo ôm cô đứng lên, đi nhanh vào trong phòng.
"Em...em thực sự rất sợ, sấm đánh rồi." Phương Tử Huyên ở trong lòng anh, nhìn trên người anh gần như đã ướt đẫm, biết anh nhất định đã ở trong mưa tìm cô hồi lâu, chợt cảm động đến rối tinh rối mù.
"Chân có đau hay không?" Đông Phương Hạo nhẹ giơ tay nâng chân của cô lên nhìn.
"Không có việc gì, vừa rồi lúc đi ra lo lắng làm dơ băng gạc, em cầm túi nhựa bọc lại, nên chân không có dơ cũng không có ướt." Nói xong, Phương Tử Huyên giơ chân đã có túi nhựa bao bọc lên.
"Đứa ngốc." Thấy trên người cô ướt đẫm, Đông Phương Hạo không chú ý đến mình cũng toàn thân ướt đẫm, lấy khăn lông lau cho cô, lau tóc ướt sũng cùng với mặt cô, khi anh nhẹ nhàng lau trước ngực cô nhìn thấy một màn da thịt kia thì anh mới nhận ra quần áo ướt sũng trên người cô dán chặt vào da thịt cô, hoàn toàn có thể nhìn thấy làn da màu phấn hồng, tầm mắt của anh hơi chậm lại, động tác trên tay cũng dừng lại.
Phương Tử Huyên cuối đầu phát hiện thân thể mình như ẩn như hiện, làm cho người ta có ý nghĩ không tốt, cô đỏ mặt không nói lời nào.
Cầm lấy khăn lông dò vào vạt áo của cô, anh lau chùi bộ ngực cao thẳng mềm mại của cô, mà một tay khác của anh vòng qua sau lưng cô cởi ra nút áo Bra.
Đông Phương Hạo không kịp chờ đợi cuối đầu hôn lên môi cô, tay của anh lau ở trước ngực cô, vừa mυ'ŧ ngọt ngào trong miệng cô, vừa xoa nắn hai luồng mềm mại trước ngực cô.
Trên người cô bị anh trêu chọc đốt lửa, giữa ngón tay của anh có lúc dịu dàng có lúc có lực, cổ họng của cô không khỏi phát ra mấy tiếng ngâm nga.
Đôi tay Phương Tử Huyên cầm lấy tay anh để cho anh chậm lại động tác, "Em muốn đi tắm, anh đỡ em đến phòng tắm được không?" Cả người Phương Tử Huyên ướt dầm dề rất không thoải mái.
"Dù sao trên người anh cũng ướt, cùng nhau tắm thôi." Đông Phương Hạo ôm lấy eo cô, đi tới phòng tắm.
Phương Tử Huyên cắn cắn môi, biết nếu cự tuyệt anh cũng chỉ bị anh mắng, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn để cho anh đặt mình trên ghế gần đó, anh điều chỉnh tốt nước ấm, vươn tay muốn giúp cô cởϊ qυầи áo.
"Em tự mình làm là tốt rồi." Cô đẩy anh ra, cởi ra quần dài bằng bông ướt nhẹp.
Đông Phương Hạo quay lưng về phía cô cởϊ qυầи áo trên người xuống, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của anh đứng trước mắt cô, du͙© vọиɠ như củi khô bốc lửa kí©ɧ ŧɧí©ɧ ra, đầu ngón tay anh mơn trớn trên da thịt đều có cảm giác y hết như lựa cháy.
Bọt nước ấm áp rơi xuống trên người hai người, Đông Phương Hạo lưu luyến mỗi một chỗ trên cơ thể cô, nhưng lại bận tâm đến vết thương, anh rất nhanh liền rửa sạch sẽ cho hai người.
Anh xoay người đến tủ lấy khăn tắm bao lấy chính mình, lấy thêm một cái bao bọc Phương Tử Huyên, ôm cô đi ra khỏi phòng tắm đặt cô trên ghế bàn trang điểm, dùng máy sấy làm khô tóc cô, anh đã không có cách nào áp chết được ước mơ đối với thân thể tốt đẹp của cô, rốt cuộc anh cũng không có cách nào cầm giữ được nếu không sẽ hỏng mất, ngay sau đó ôm cô đi tới giường lớn.
"Giao em cho anh được không?" Anh nhẹ giọng trưng cầu ý kiến của cô.
Phương Tử Huyên nhẹ nhàng gật đầu một cái, cô muốn anh như vậy yêu mình, dùng để an ủi lòng của cô.
Đông Phương Hạo đi đến trên người cô, bao phủ chặt chẽ thân thể của cô, nụ hôn điên cuồng như mưa dày đặt rơi trên mặt cô, trên tóc cô, cô vươn tay đặt lên ngực anh, để cho mình chìm đắm trong tình yêu của anh.
...
Cảm thấy bên trong cơ thể trở nên tràn đầy, Phương Tử Huyên hít một ngụm khí lạnh, cô biết mình rất cần anh, nhưng so với sức lực của anh, chênh lệch của cô thực sự quá xa, không thể làm gì khác hơn là để cho mình bị động hưởng thụ sự điên cuồng của anh, cho đến khi Đông Phương Hạo thể lực cạn kiệt ngã xuống trong lòng cô.
"Có thể nói cho em biết bảy năm anh sống như thế nào không?" Phương Tử Huyên để cho anh gối lên cánh tay của mình, mặt chôn ở hõm vai của anh, đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng trêu chọc sợi tóc mềm mại của anh, cuối cùng trượt đến l*иg ngực của anh vẽ vài vòng.
"Nhớ em, lúc nào cũng suy nghĩ về em."
"Đứa ngốc." Phương Tử Huyên nói xong cười ha ha, nhưng lại cảm động đến rối tinh rối mù.
"Lúc ấy, nếu chúng ta không rời xa nhau thì tốt biết bao nhiêu, đứa bé đều đã mấy tuổi rồi." Đông Phương Hạo dời thân thể của cô, để cho cô gối lên cánh tay anh.
"Khó nói nha, nói không chừng lúc ấy chúng ta chịu không nổi thử thách của thời gian, đã sớm chia tay rồi." Phương Tử Huyên ngẩng đầu, trong mắt là bộ dạng bất đắc dĩ.
"Làm sao có thể như vậy?" Đông Phương Hạo giật bắn người ngồi dậy, "Nếu chúng ta tách biệt bảy năm mà còn có thể ở cùng nhau, còn thân mật như vậy, cái này chứng minh chúng ta nhất định là một đôi, cho nên không cho phép em để ý người khác nhiều hơn anh, đã biết chưa?"
Phương Tử Huyên gật gù hả hê, "Không biết."
"Thật không biết?" Khủy tay Đông Phương Hạo bám lấy đầu nhìn cô, một bộ dạng nếu cô không trả lời hợp ý lập tức sẽ trừng phạt cô.
Phương Tử Huyên nghiêm túc nhìn anh, "Thật không biết, ha ha!" Phương Tử Huyên kéo lấy chăn bông, nghịch nghợm che phủ cả chính mình.
"Xem ra không giáo huấn em một trận thì không được." Đông Phương Hạo giật ra góc chăn, đặt cô dưới thân anh.
"Ha ha ha. . . Không cần, đừng làm rộn!" Tay Đông Phương Hạo chuyển qua eo cô giống như gãi ngứa, cô liền chết giãy giụa muốn thoáng đi bàn tay hung ác của anh.
"Thế nào lúc nãy không chịu sớm nhận thức?" Không có ý buông tha cô, Đông Phương Hạo để cho cô trong tầm mắt mình cười run rẩy cả người.
"Em biết sai rồi em biết sai rồi..." Không chịu nổi bàn tay hung ác của anh, Phương Tử Huyên đầu hàng.
"Như vậy thì đồng ý với anh, không cho phéo em cùng với Chu Húc kia thường xuyên gặp mặt, không cho phép cùng giáo sư nam trường học có bất cứ tiệc tối hay liên hoan gì, không cho phép..."
Phương Tử Huyên vươn tay che cái miệng của anh lại, "Biết."
Đông Phương Hạo hài lòng cười một tiếng, nụ hôn của anh rời đầy trên người cô, "Tử Huyên, chỉ có thể cùng với em anh mới có thể vui vẻ." Nghĩ đến nhiều người đàn ông mơ ước vẻ đẹp của cô, anh liền hận không thể lập tức để cho cô trở thành vợ anh, danh chính ngôn thuận chiếm được cô, không để người đàn ông khác có ý đồ với cô.
Cô biết sự dịu dàng như vậy nhưng sau lưng chỉ là bá đạo uy hϊếp mà thôi, nhưng nếu anh thật lòng, chỉ là dùng phương thức sai lầm, cô làm sao không đâm lao phải theo lao? Chỉ cần lỗi sai đó đáng giá là đủ rồi.