Cuộc Sống Thường Ngày Ở Vùng Núi Làm Ruộng Và Nuôi Con Thời Cổ Đại

Chương 18: Náo nhiệt

Kiếm được bạc thật rồi!!

Tang La để hai huynh muội nhìn hai văn tiền kia cười ngây ngô, nàng rèn sắt khi còn nóng tiếp tục đưa đồ ăn thử cho chủ quán bên cạnh.

Một bên đưa trả một bên cất giọng thét to: "Sáng nay mở bán ba phần đầu tiên, chúng ta lấy ngày hên, mua một tặng một, muốn mua thì nắm chắc cơ hội, cùng giá tiền, nhận được thêm nửa phần khối!"

Tiếng rao vang dội ấy đã làm lão phụ nhân vừa nếm thử động tâm.

Bình thường, lão phụ nhân có thể không nỡ chi hai văn tiền để mua một món ăn, bởi nhà bà ấy cũng có trồng các loại, ăn gì cũng được.

Nhưng hai văn tiền có thể mua một món ăn kèm một phần quà tráng miệng, phần quà miễn phí, tặng không!

Lão phụ nhân lập tức cảm thấy được!

Món này trộn với nước đường rất ngon, chắc chắn đứa cháu trai trong nhà sẽ thích.

Chỉ với hai văn tiền, bà ấy có thể mua được một món ăn mặn to đầy đĩa, đủ cho cả nhà cùng thưởng thức hương vị mới lạ. Phần quà tặng kèm có thể trộn với nước đường cho mấy đứa cháu nếm thử vị ngọt.

Vừa nghĩ như vậy, dưới chân lão phụ nhân khẽ động, vài bước liền tiến tới gần Tang La.

"Tiểu nương tử, ta lấy trứng gà đổi với ngươi, ngươi xem có được không?"

Bà ấy vẫn tiếc bạc, nên muốn đổi bằng những quả trứng gà nhà mình, như vậy sẽ đỡ nhẹ hơn phân nửa.

"Được chứ, sao lại không được."

Vào thời điểm này, việc trao đổi hàng hóa vẫn còn rất phổ biến, đặc biệt là ở các khu chợ quê. Tuy cũng có người dùng bạc, nhưng cũng không ít người mang theo đồ nhà để đổi lấy thứ mình cần từ người bán. Miễn là hai bên thỏa thuận được, có nhu cầu và đáp ứng được nhu cầu của nhau thì giao dịch có thể thành công.

Trong nhà Tang La vốn dĩ thiếu thốn mọi thứ, nên việc này hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Lúc này, giá trứng gà là một văn một quả. Nghe Tang La đồng ý, lão phụ nhân quay lại giỏ của mình chọn hai quả trứng gà đưa cho Tang La.

Thẩm Ninh nhận lấy hai quả trứng gà, Tang La nhìn một lượt, thấy lão phụ nhân là người tốt bụng, không cố ý chọn những quả trứng gà nhỏ.

Vì vậy, Tang La cũng rất hào phóng, khi múc đậu phụ thần tiên cho lão phụ nhân, phần quà tặng kèm Tang La cũng cố ý chọn một miếng khá to, mỉm cười đưa bà ấy: "Cảm ơn bà đã mua hàng, ăn ngon lần sau lại tìm ta, mua hay đổi đồ đều được."

Từ khi lão phụ nhân nhìn thấy miếng quà tặng kèm Tang La đưa, khóe mắt đã cười rộ lên: "Tốt, tốt!"

Vui vẻ cầm hai miếng đậu phụ của mình quay lại quầy hàng.

Cửa ải trao đổi hàng hóa vừa mở ra, các chủ quầy hàng bên cạnh nếm thử cũng động lòng, chẳng phải vừa nghe tiểu nương tử kia rao bán sao, ba phần đầu tiên được tặng quà!

Có một đại nương bày sạp lập tức muốn động đậy, nhưng có một phụ nhân mập mạp xách giỏ lại nhanh tay hơn, từ xa chạy đến, người chưa đến gần đã cất tiếng gọi: "Phần thứ ba, của ta!"

Vừa dứt lời, nàng ta đã đến nơi, hai văn tiền đã được móc ra, nhét vào tay Thẩm An, rồi cười toe toét với Tang La nói: "Có quà tặng kèm, đúng không!"

Đây lại là món ăn miễn phí, có quà tặng kèm, lại là thức ăn mới lạ, nàng ta đã nghe từ xa.

Ban đầu còn định nhanh chân qua thử món miễn phí này, ai ngờ mới đi một đoạn đường ngắn, hai phần quà tặng kèm đã được trao đi, phụ nhân mập mạp thấy vậy liền chạy một mạch đến, thậm chí còn không kịp ăn thử mà đã vội vàng móc bạc ra!

Món ăn mới lạ vừa thử đã có người mua, chắc chắn không sai.

Lúc này bạc đã trao tay, việc đã được định, thấy Tang La gật đầu, phụ nhân mập mạp mới có thời gian nhìn xem món "đậu phụ thần tiên" mà nãy giờ nàng ta nghe rao bán trông như thế nào.

Cúi đầu nhìn vào trong chậu gốm, thấy bên trong toàn là những miếng nhỏ được cắt ra, nàng ta biết đó là phần ăn thử.

Món này nhìn đẹp mắt vô cùng, nhất là với phụ nhân mập mạp bệu không chịu được nóng như nàng ta, nhìn thấy màu xanh lá cây đã cảm thấy mát mẻ, thích thú!

Bà ta thèm thuồng nhìn Thẩm Ninh đang đứng bên cạnh: "Tiểu nương tử, cho ta nếm thử một miếng đi, ta chưa biết nó có vị gì."

Đại nương bày sạp chậm chân hơn suýt ngã ngửa, nàng ta chưa biết vị gì mà đã tranh giành với ta?

Hả?

Không mang theo như vậy!!

Quá đáng giận không phải sao?

Thẩm Ninh nửa ngày nay chỉ biết đưa lá cây cho đại tẩu nhà mình, ngoại trừ cái này hình như cũng không biết nên làm gì, phụ nhân mập mạp bất thình lình này chỉ cho nàng ấy một công việc, nàng ấy nhanh chóng phản ứng lại.

"Được, được, ngươi chờ một chút."

Quay người đi lấy lá nhỏ, dùng thìa múc một miếng, dùng lá nhỏ nâng lên, cẩn thận đưa cho phụ nhân mập mạp.

phụ nhân mập mạp đi mua thức ăn, lúc này lại có thể được ăn miễn phí món ngon bên ngoài, nàng ta rất cao hứng.

Bà ta vốn là người thích ăn, đưa chiếc lá lên miệng, ngửa đầu lên, lá úp xuống, ngay cả một giọt nước đường trên lá cũng không lãng phí, tất cả đều được nuốt vào miệng.

Nhai vài cái, mắt nàng ta sáng lên!

Dẻo dai, thanh mát, trơn tru, ngọt ngào, ôi chao, sao lại hợp khẩu vị nàng ta đến vậy! Giá như có thêm chút đường nữa thì hương vị sẽ càng tuyệt vời hơn!

Một miếng này cộng thêm một phần quà tặng kèm sao có thể đủ ăn? Một mình nàng ta có thể ăn hết nó như một món ăn vặt!

phụ nhân mập mạp không nói hai lời từ trong túi tiền lấy ra hai văn tiền: "Tiểu nương tử, cho ta thêm một miếng nữa, tổng cộng là hai miếng. Thêm cả phần phụ kia nữa, hai miếng lớn và một miếng nhỏ, tổng cộng là ba miếng, đúng không?"

Tang La mỉm cười đáp: "Đúng vậy."

Trong lúc nói chuyện nàng đã gắp thêm một miếng đậu phụ bỏ vào trong lá sen: "Ba miếng đậu phụ thần tiên, đây ạ!"

phụ nhân mập mạp cười tủm tỉm tiếp nhận, đặt vào chiếc giỏ tre nhỏ đeo trên vai. Vô cùng hài lòng, nàng ta bước đi hiên ngang, mặc cho những ánh mắt thèm thuồng của những người muốn mua nhưng không mua được phần thứ ba.

Phụ nhân bày sạp bị cướp mất phần thứ ba: "..."

Vậy là, phần thử cũng không còn, ta nên mua hay không mua đây?

Chưa kịp để bà ấy do dự, Tang La bên kia lại rao hàng: "Đậu phụ thần tiên đây, tươi ngon, dai giòn sần sật, mặn ngọt đều ngon, thanh nhiệt giải độc, chống lão hóa, đây là món đậu phụ thần tiên mà các vị chưa bao giờ ăn qua đâu."

"Chỉ cần hai văn tiền, hai văn tiền một miếng to, hai văn tiền là có thể cho cả nhà ăn món mới lạ mà trước đây chưa từng ăn qua."

"Đi ngang qua không nên bỏ lỡ, món này làm không dễ, chỉ còn hơn ba mươi phần, giờ chỉ còn hai mươi tám phần thôi! Ai đến trước được trước, hết hàng thì phải chờ phiên chợ sau!"

Câu nói cuối cùng này, cùng với cách đếm số trực quan, đã khiến những người đang do dự vì không có phần phụ giống như phụ nhân bày sạp lập tức không còn do dự nữa.

Chỉ hai văn tiền, cho cả nhà nếm thử món mới, còn gì để do dự nữa! Do dự nữa là hết!

Mua!

Có người đầu tiên ra tay, thì sẽ có người thứ hai tiến đến phía sạp.

Không biết từ lúc nào, chợ quê bỗng trở nên đông đúc hơn. Dần dần, có người thấy bên này đông người và náo nhiệt, lại nghe tiếng rao "đậu phụ thần tiên" của một nữ tử, nên bọn họ tò mò tiến đến xem.

Tang La bán hàng, Thẩm An thu tiền, sai khi Thẩm Ninh cho phụ nhân mập mạp ăn thử đồ rốt cuộc phản ứng lại chính mình nên làm gì!

Đại tẩu không có thời gian, thì nàng ấy có thể làm!

Nàng ấy cầm lá và muỗng bắt đầu chuẩn bị đồ cho khách thử.

Tiểu cô nương vốn dĩ rụt rè, nhưng vì món ăn của đại tẩu làm ra giờ đây có thể kiếm được bạc, nên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì vui mừng, lấy hết dũng khí giương giọng nói: "Còn ai chưa thử qua, có thể đến lấy một miếng nhỏ miễn phí để nếm thử."

Lần đầu tiên chào hàng, tiểu cô nương không được tự tin như Tang La, giọng nói hơi nhỏ. Tuy nhiên, quầy hàng của bọn họ lúc này đã có chút nhân khí, hơn nữa tiểu cô nương còn nói là ăn thử miễn phí, nên ngay khi Thẩm Ninh vừa dứt lời, đã có người tới họp chợ lên tiếng trả lời.

"Nếm thử miễn phí à? Vậy cho ta một miếng thử xem."

Hai chữ "miễn phí" trong những khu chợ quê thời cổ đại như vậy quả thực có sức hút lớn. Ai mà không thích đồ ăn miễn phí cơ chứ?

Dù chỉ đi ngang qua, mọi người cũng đều dừng chân lại.

Lúc này, Thẩm Ninh bận rộn đến mức không thể ngơi tay, lời nói cũng trôi chảy hơn.

"Đúng vậy, miễn phí. "

"Mỗi người chỉ được thử một miếng thôi nhé."

"Đại nương, ngươi vừa lấy một miếng rồi mà."

Tang La tay bận miệng cũng không nhàn, một bên thét to một bên bán hàng còn có thể phát tin tức theo thời gian thực: "Đậu phụ thần tiên ngon ơi là ngon, chỉ còn hai mươi sáu miếng thôi nhé! Ai chưa thử thì nếm thử đi, nếm thử miễn phí! Ai đã thử rồi đừng chần chừ, hai văn tiền là có thể mang về nhà, cho cả nhà cùng thưởng thức!"

Trên con phố dài hai bên tấp nập người qua lại của phiên chợ vừa mới nhộn nhịp vào buổi sáng sớm, chỉ có quầy hàng ở ngã tư này là đông đúc, náo nhiệt nhất.

Thích góp vui là bản tính của con người, đặc biệt là ở những khu chợ bán đồ đông đúc. Nơi nào có nhiều người, có cảnh tranh mua, chắc chắn là đồ ăn ngon và rẻ!

Hơn nữa, giọng nói của Tang La lại thanh thúy, miệng không ngừng, từ ngữ không bao giờ lặp lại. "Món ăn mới", "nếm thử miễn phí", "hai văn một miếng", "sắp bán hết rồi", "chậm tay là hết"... từng câu từng chữ đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ mọi người nhanh chân đến quầy hàng của nàng.

Trái ngược với Tang La, Trần Hữu Điền đang ủ rũ ngồi bán trứng ở một góc. Hơn nữa ngày, ông ấy vẫn chưa bán được quả nào.

Nương của ta, Tang thị có năng lực như vậy, thật không cần nhi tử người chăm sóc rồi.