Trong bình sành còn hơn nửa viên kẹo mạch nha chưa tan, Trần bà tử muốn thêm nước để nấu lại, mới phát hiện ra trong nhà căn bản không còn nước.
Trần bà tử: "..."
Thẩm An rất có mắt nhìn, cầm lấy cái bát sạch cuối cùng chạy ra ngoài: "Con đi lấy nước suối."
Trần bà tử chỉ kịp cao giọng gọi: "Gọi Trần a gia đi cùng!"
Tang La uống một ngụm nước muối đường cứu mạng, nhanh chóng lục lại ký ức của nguyên thân, quả nhiên tìm được vị lão thái thái này.
Là một lão thái thái sống sát vách Thẩm gia, nguyên thân không thân thiết với bà ấy lắm, nhưng hồi mới phân nhà, có một lần nguyên thân đi nhặt củi, tìm rau dại ở mấy ngọn núi gần đó, vừa hay gặp lão thái thái đang chăm sóc mảnh vườn rau nhà bọn họ trên núi, lúc đó lão thái thái đã hỏi nguyên thân có muốn trồng rau không, thấy nguyên thân gật đầu, bà ấy đã cho nguyên thân mấy cây con.
Lúc này, Tang La thấy vị cứu tinh mà Thẩm An mang đến là Trần lão thái thái, nhìn thấy túi vải mà Trần lão thái thái đặt trên tảng đá, cũng đoán ra được số lương thực "mượn" được này là mượn từ Trần lão thái thái.
Lúc Thẩm Ninh bưng nước tới đút cho nàng, Tang La nói tiếng cảm ơn với Trần lão thái thái.
Nhưng Trần bà tử không nhận lời cảm ơn của nàng, chỉ thản nhiên nói: "Ta không phải vì ngươi, mà là vì hai đứa trẻ này. Những năm nay thuế càng ngày càng nặng, tất cả mọi người đều khó khăn, cũng không có dư lực để giúp đỡ các ngươi. Ngươi vẫn phải tự mình đứng lên mới được."
Không trách Trần bà tử ngữ khí lạnh lẽo, bà ấy thật sự cảm thấy Tang La này rất vô dụng, lúc trước Thẩm gia vừa mới ở riêng, bà ấy ở trong đất đυ.ng phải Tang La, cố ý chia không ít rau cải của mình nuôi tốt cho nàng.
Trần bà tử hoàn toàn không nghĩ tới Tang La này căn bản không biết trồng rau.
Chưa từng trồng qua thì hỏi đi chứ, cũng chẳng hỏi lấy một câu, chỉ nói lời cảm ơn rồi cầm cây con về tự mình trồng.
Bây giờ nghe Tang La nói lời cảm ơn, Trần bà tử chỉ muốn càu nhàu. Biết thì biết, không biết thì không biết, miệng mọc ra là để nói chuyện và hỏi han, chỉ biết nói lời cảm ơn thì có ích gì.
Vì vậy, trong ấn tượng của Trần bà tử, Tang La chỉ là một người vô dụng, chỉ biết phép tắc mà không biết hỏi han.
Nhìn lại căn nhà này, phỏng chừng ngoại trừ bếp lò làm bằng đá kia và một tảng đá lớn hơn một chút có thể để bát, lúc trước phân gia chuyển vào là dạng gì hiện tại liền vẫn là dạng đó. Ba tháng ròng, một nửa đồ đạc chẳng thêm được món đồ nào.
Vì vậy, trong mắt Trần bà tử, Tang thị thực sự không sống qua ngày, thậm chí trong lòng lão thái thái cảm thấy, Tang thị này không tới Thẩm gia thì tốt hơn, nàng đến đây ngược lại còn liên lụy hai đứa nhỏ Thẩm An và Thẩm Ninh.
Ít nhất, nếu không có Tang La, hai phu thê Thẩm Tam tuyệt đối không dám không dám tách Thẩm An và Thẩm Ninh ra như vậy.
Bây giờ nhà cũng đã phân ra rồi, nếu Tang La không còn thì người đáng thương chính là hai đứa nhỏ Thẩm An và Thẩm Ninh.
Lẽ dĩ nhiên lời nói của Trần bà tử không thể nào dịu dàng được.
Tang La không hiểu, nhưng trong thời buổi khó khăn này, hai lão nhân Trần gia không thân chẳng quen với các nàng, lại còn sẵn sàng lấy lương thực ra giúp đỡ, trong lòng Tang La vô cùng biết ơn, vì vậy không để ý đến giọng điệu của lão thái thái, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng: "Bà nói đúng, đợi lần này khỏe lại cháu nhất định sẽ tỉnh tảo lại, ít nhất cũng không để Tiểu An và A Ninh chịu đói."
Trần bà tử: "..."
Lời mạnh miệng này, bọn họ cũng không dám nói có thể làm cho hài tử trong nhà không đói bụng, với tình trạng Tang La hiện tại, nhà chỉ có bốn bức tường, không ruộng không lương thực, làm sao để hai đứa nhỏ không đói bụng? Thật sự có bản lĩnh kia, về phần ăn hết lương thực dự trữ thiếu chút nữa thì chết đói ở nhà sao?
Chỉ là Trần bà tử và Tang La không hề có quan hệ họ hàng gì với hai đứa nhỏ của đại phòng Thẩm gia, coi như cùng một thôn nên nhất thời tâm lý nhàn sự. Việc bọn họ làm cũng không có gì đáng trách, nên mọi người chỉ gật đầu đồng ý.
Lúc này, Thẩm An bưng một bát nước vào nhà. Trần bà tử xoay người đi nhóm bếp đun nước, lấy nốt nửa tảng mạch nha còn lại trong hũ hòa tan, lại bỏ thêm chút muối, lúc này mới coi như xong việc.
Nhìn thấy Thẩm Ninh chăm sóc Tang La chu đáo, đút từng muỗng từng muỗng nước đường muối cho nàng uống, Tang La uống nước đường muối cũng dần dần bình tĩnh lại, Trần bà tử cũng không ở lại lâu thêm.
Trần bà tử dặn dò: "Ta mang từ nhà hai lít gạo cho hai ngươi. Sau khi uống nước đường muối, nấu cháo loãng ăn cho dễ tiêu hóa. Nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe lại thôi."
Đúng vậy, chỉ có thể tự mình bồi dưỡng sức khỏe, dân quê nghèo vào không nổi y quán hay bốc thuốc.
Tang La gật đầu: "Cảm ơn a nãi, cháu sẽ trả lại gạo và đường cho bà sau."
Khi Trần bà tử cho hai lít gạo vào túi, tuy bà ấy cũng đã chuẩn bị tâm lý có thể không được trả lại, nhưng khi nghe Tang La nói sẽ trả lại sau, bà ấy cũng không hào phóng đến mức nói không cần trả. Bà ấy đổ gạo trong túi vải vào cái túi đựng gạo rỗng mà Thẩm An lấy ra, gật đầu: "Được rồi, vậy chúng ta về đây trước."
Bạn già của bà ấy còn đang đợi bà ấy ngoài cửa.
Thẩm An không cần Tang La dặn dò, vội vàng tiễn hai người ra cửa, ở cửa bị lão thái thái đuổi trở về: "Chúng ta là người lớn, không cần một tiểu hài tử như con tiễn. Lát nữa lại lo lắng phải tiễn con về, về đi, đóng cửa cẩn thận."
Chờ cho đến khi cánh cửa nhà tranh đóng lại, hai lão đi được vài bước, Trần lão hán đang đi thì bị Trần bà tử nhà mình ấn vào cánh tay.
Ông ấy quay đầu nhìn lại, thấy Trần bà tử giơ ngón trỏ lên miệng, ý bảo ông ấy chớ lên tiếng.