Từng người một trong nhà không ngừng nhắc nhở Trình Diệp Xuyên, cậu chính là một ký sinh trùng ăn nhờ ở đậu, chỉ có thể nhìn sắc mặt của người khác mà sống qua ngày.
Cảnh Hoàn vui vẻ, cậu mới có thể thở phào. Cảnh Hoàn không vui, cậu liền đáng đời xui xẻo.
Trình Diệp Xuyên siết chặt nắm đấm, các khớp xương mười ngón tay nhô ra thật cao. Khóe miệng rũ xuống nín nửa ngày, cuối cùng vẫn không nói gì.
Nhìn thấy dáng vẻ vô dụng của Trình Diệp Xuyên, trong lòng Cảnh Hoàn không những không hết giận, mà trong lòng trái lại còn dâng lên thêm mấy phần lửa giận. Hắn lạnh mặt bước tới, nhịp bước ngả ngớn tiến về phía cậu.
Cơ thể gầy nhỏ của Trình Diệp Xuyên giống như một cái xác giấy, mắt thấy bóng người của Cảnh Hoàn đang từng bước từng bước tấn công về phía mình, đầu cũng không kịp quay đi, bước chân đã hốt hoảng liên tiếp lui về sau.
Cảnh Hoàn thấy sau lưng cậu vừa vặn là một góc chết, Trình Diệp Xuyên lui chưa tới hai bước đã cảm thấy sau lưng chợt lạnh, người cứng đờ bị buộc phải dừng lại.
Nhìn dáng vẻ không có chỗ để lui lẫn uất ức không có sức phản kháng của cậu, Cảnh Hoàn hừ cười một tiếng: ""Cảnh Vĩnh Đức khắc đàn bà. Mẹ ruột của tôi bị ông ta khắc chết, mẹ kế của tôi còn chưa chết được bao lâu, chị cậu đã không dằn lòng được tới đây.""
Cả người Trình Diệp Xuyên bị kẹt ở góc tường, lời nói đùa cợt vừa vặn phun lên trên trán cậu: ""Đây là lần thứ ba bố tôi kết hôn, tôi đoán chắc không phải là lần cuối cùng.""
""Hy vọng chị cậu may mắn.""
Trình Diệp Xuyên giận đến nỗi hốc mắt đỏ lên, ngực phập phồng không ngừng tăng nhanh. Cậu có thể chịu đựng người khác công kích mình, nhưng không thể dễ dàng tha thứ cho chị mình bỗng dưng cũng bị nhục mạ.
Nắm đấm dán chặt vào quần từ từ buông ra, trong lòng Trình Diệp Xuyên hít một hơi thật sâu, chợt ngước mắt ngẩng đầu lên với một Cảnh Hoàn cao hơn cậu nửa cái đầu, giọng điệu kiên định: ""Cậu có biết không, là bố của cậu chủ động muốn kết hôn với chị tôi!""
Trình Diệp Xuyên luôn luôn ăn nói nhỏ nhẹ đột nhiên kiên cường, cũng vọt đến Cảnh Hoàn.
Hắn ngẩn ra một giây, sau đó đột nhiên nâng tay lên, nhắm ngay bả vai Trình Diệp Xuyên rồi đẩy một cái, không tốn chút sức nào đã hoàn toàn ấn cậu vào trong góc tường, không thể động đậy.
Cảnh Hoàn căn bản không muốn dùng vũ lực, nhưng Trình Diệp Xuyên cho rằng Cảnh Hoàn muốn động thủ đánh cậu, bị dọa đến nỗi run như cầy sấy. Đôi mắt to tròn chớp thật nhanh, bên trong còn kèm theo vài tia giận dữ không cam lòng.