Cảnh Hoàn trở tay khóa cửa ba lần, cầm máy chơi game cảm ứng lên, mở âm thanh đến mức tối đa. m hưởng phát ra nổ rất to, rung chuyển theo nhịp tim đập cáu kỉnh.
Hắn tùy ý gõ bàn phím như một cách phát tiết, căn bản không quản địch hay ta, gặp người liền lên nòng, lao đi mọi hướng như một tên điên.
Sau vài trận, ba trận liên tục bị đánh bại. Mặt của Cảnh Hoàn còn đen hơn nữa. Hắn trực tiếp rút dây điện, màn hình LCD ngay lập tức chuyển sang màu đen, phản chiếu lại gương mặt giận dữ của hắn.
Máy chơi game này là sản xuất mới nhất, còn chưa được giới thiệu trong nước mà hắn đã có toàn bộ.
Trong phòng bày đầy các trang bị mới lạ, tùy tiện lấy ra một cái trong số chúng cũng có thể khiến những cậu bé trai cùng tuổi phải đỏ mắt.
Trong phạm vi pháp luật cho phép, bất kể hắn muốn thứ gì, chỉ cần thuận miệng nói với quản gia một tiếng, ngày hôm sau là có thể nhìn thấy ở nhà.
Tuân theo quan điểm không tiêu tiền khi có tiền là một ý tưởng ngu đần, Cảnh Hoàn tiêu tiền gần như là vì trả thù, hận toàn bộ số tiền thúi của bố mình sẽ tiêu tan chỉ sau một đêm.
Mua rất nhiều thứ về, phong bì còn chưa kịp mở ra, Cảnh Hoàn đã đối xử với chúng như phế phẩm, trực tiếp cất vào trong kho hàng u tối.
Trong phòng chất đầy thiết bị điện tử cùng máy chơi game cầm tay, chỉ còn một khoảng trống lớn trên chiếc tủ đầu giường, phía trên được đặt một khung ảnh bằng gỗ. Thiết kế thoạt nhìn đã rất cũ kỹ, nhưng mặt kính thủy tinh vẫn sạch sẽ phản chiếu.
Trong hình là một người mẹ còn rất trẻ, trìu mến bế một đứa bé nhỏ bao bọc ở trong ngực, mắt cười yêu kiều vuốt ve tóc đứa bé trai, sự dịu dàng nơi đáy mắt có thể thanh tẩy hết thảy những phiền não trên thế gian này.
Mẹ đi mất năm hắn mới chín tuổi.
Khi đó Cảnh Hoàn còn nhỏ, không hiểu vì sao mẹ yêu hắn như vậy mà lại sẵn sàng tự sát, bỏ lại hắn lẻ loi một mình rồi qua đời.
Cảnh Hoàn lúc nhỏ rất nhát gan, mất đi sự che chở của mẹ giống như một con đại bàng non bị đuổi ra khỏi tổ vào một ngày mưa.
Nhưng Cảnh Vĩnh Đức từ trước tới nay không phải là một người tốt lành gì, ông ta hoàn toàn không quan tâm đến tình cảm của con trai. Ước chừng nửa năm sau, di ảnh của mẹ liền bị thay thế bằng ảnh cưới của ông ta và một người phụ nữ khác.
Trên thế giới không còn người nào quan tâm hắn, Cảnh Hoàn sống như một con nhím, che giấu toàn bộ mềm mại cùng yếu ớt của mình đi, gai nhọn đến mức không một ai dám đến gần.