Không chịu nổi ngược bây giờ chạy vẫn còn kịp.
Bóng trăng cô đèn, mây đen trầm thấp.
Một tòa nhà lộng lẫy sừng sững ở bên đường, biển hiệu ""Câu lạc bộ Duệ Sắt"" tỏa sáng trong đêm tối, một mực xuyên qua nửa đường phố.
Trên người Trình Diệp Xuyên vẫn còn dính mùi khi làm trong quán cơm, vội vàng không ngừng chen qua cánh cửa trượt.
""Lại tới trễ, phòng riêng số 3 có khách nôn mửa, nhanh đi thu dọn sạch sẽ đi."" Quản đốc nhìn thấy Trình Diệp Xuyên cúi đầu đi tới, ngay cả tên cậu cũng lười kêu.
Trình Diệp Xuyên vẫn ôm chiếc khay trong tay mới lấy ra từ phòng riêng, gạt tàn thuốc chứa đầy chất bẩn thỉu, thấp giọng kêu: ""Tôi quét dọn phòng này xong rồi sẽ qua.""
Quản đốc cũng không nhìn thẳng, tiếp tục ra lệnh: ""Hôm nay Lưu Quang có chuyện, sau này mười hai giờ cậu đến tầng trệt nhận ca trực của cậu ta.""
Trình Diệp Xuyên thật thà gật đầu một cái: ""Được.""
""Xử lý cái mùi trên người cậu sạch sẽ đi."" m thanh chê bai rơi vào bóng lưng của Trình Diệp Xuyên.
Cho dù là tính cách hay bề ngoài, Trình Diệp Xuyên tựa hồ vĩnh viễn cũng là công cụ cho người khác tùy ý sai sử.
Cơ thể gầy nhom lại nhỏ yếu, nhỏ đến nỗi muốn gãy. Gầy đến mức gò má trũng sâu phủ một tầng tái nhợt, đôi mắt to như thế nhưng lại không có biểu cảm, cả người cũng toát lên một vẻ vô lực bệnh tật.
Trình Diệp Xuyên biết mình không đáng yêu chút nào, thế nên cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ ngẩng đầu lên cao hơn mức có thể khi nói chuyện. Thái độ xa cách và cam chịu, cô độc này dường như không bao giờ nói từ chối kể từ khi sinh ra.
Nhưng nhắc tới cũng kỳ quái, cho dù Trình Diệp Xuyên cố gắng che giấu mình thế nào, cuối cùng vẫn sẽ trở thành đối tượng để mọi người giễu cợt và chèn ép.
Cậu rất cần tiền, vì để có thể giữ lại công việc có số tiền lương không thấp, cậu luôn gánh vác phần công việc vượt qua chức vụ của mình. Nhưng phần gọi dạ bảo vâng này không đổi lấy được sự tôn trọng, mà là chèn ép còn dữ dội hơn.
Trong gạt tàn thuốc đầy bụi bặm, dính đờm của khách ở dưới đáy. Trình Diệp xuyên vất vả lắm mới rửa xong, lại vội vàng xách một đống đồ đạc sang phòng riêng bên cạnh.
Sức nặng của thùng nước và cây lau nhà không hề nhẹ, cậu có chút lúng túng xắn tay áo lên, trên cánh tay mảnh khảnh nổi rõ những đường gân xanh, ống tay áo trống không không treo lên được, chỉ chốc lát sau lại trợt xuống.
Mùi rượu chua hôi tỏa ra từ phòng riêng khiến dạ dày của Trình Diệp Xuyên trào dâng axit sau một ngày không ăn.
Cậu cố nén cảm giác muốn nôn, kiểm tra các ngõ ngách mấy lần, đảm bảo công việc của mình sẽ không có cơ hội tạo ra rắc rối cho người khác rồi mới cúi người lui ra.
Câu lạc bộ ""Duệ Sắt"" thực hiện các dịch vụ phân cấp, phòng riêng tầng trệt cao cấp nhất chỉ có những khách hàng có mức tiêu xài hàng năm trên một triệu nhân dân tệ mới có tư cách tiến vào.
Đồng nghiệp cố ý dặn dò cậu, hôm nay trong phòng riêng toàn là những người không thể chọc vào, phải hầu hạ cẩn thận một chút, không thể xảy ra một chút không may.