CHƯƠNG 2
Liếc mắt thấy ủy viên thể dục cầm đồng hồ hướng bên này đi tới, trong nháy mắt, mạch não của tôi rốt cuộc cũng kết nối đến chuyện mà tôi với Lâm Hạo Uyên đã thống nhất trên Wechat: “Trận đấu bóng rổ. Trận đấu bóng rổ buổi chiều, có thể mời cậu giúp tôi dẫn dắt đội cổ vũ được không?”
Vì phòng ngừa từ cổ vũ gây hiểu lầm, tôi nhanh chóng bổ sung nói: “Cậu chỉ cần có mặt thôi, không cần phải làm cái gì!”
Tôi cực kỳ lo lắng La Trác Vi sẽ từ chối – dù sao thì tôi thực sự muốn lái thử chiếc xe thể thao của Lâm Hạo Uyên, nghe nói tính năng phát nổ rất tốt, khiến tôi không thể không nhìn chằm chằm La Trác Vi, cố gắng làm cho biểu cảm của mình trông như lời khẩn cầu nhưng không quá mâu thuẫn.
“Thi đấu hữu nghị đúng không?” Yêu cầu này cũng không quá đáng, hơn nữa La Trác Vi ngoan ngoãn nghĩ thấy rất có cảm giác vinh dự của lớp.
Cô ấy suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu đồng ý: “Chỉ xuất hiện thôi là đủ rồi à? Có cần phát nước cho các thành viên trong đội hay gì không?”
Xe thể thao! Một nửa tới tay rồi!
“Điều đó tùy cậu. Nếu ngại mệt hoặc quá nặng thì không cần làm cũng không sao.” Mọi chuyện thuận lợi không thể tưởng được, tôi`gần như cảm giác được gió tạt vào mặt khi chiếc xe thể thao bắt đầu di chuyển.
Tôi dứt khoát thay đổi tư thế quay người nói chuyện với La Trác Vi, bắt chéo chân ngồi tựa lưng vào ghế, đôi tay chống lên trên ghế dựa cười tủm tỉm nói giỡn với La Trác Vi: “Đương nhiên, nếu như cậu nguyện ý, những người trong đội bóng của lớp sẽ rất cao hứng.”
“Đội bóng...” La Trác Vi ngẩn ngơ một lúc, sau đó mỉm cười, như thể không biết, lại giống như đang tiếp lấy câu nói đùa của tôi là “Nếu như đưa nước thì không phải ai đưa đều vui sao?”
Quả nhiên một cô gái xinh đẹp như cô ấy cười lên sẽ làm cho lòng người mềm nhũn: “Đúng vậy...”
“Cậu đi đưa nước cho các đội viên, bọn họ không vui chết mới là lạ.”
Tôi vẫn đang do dự câu nói ngả ngớn này có nên nói hay không, sau đó nghĩ lại, dù sao mình cũng không cần phải có được sự hảo cảm gì trước mặt La Trác Vi. Chẳng bằng nói lời bông đùa, thoe một nghĩa nào đó cũng có thể giúp Lâm Hạo Uyên một chút.
“Như vậy sao?” ngoài dự đoán của tôi, La Trác Vi nở nụ cười với tôi, không biết tại sao tôi lại nhìn ra được chút trêu chọc trong nụ cười của cô ấy.
?
“Xin lỗi, tôi đi lấy cốc nước.” Sau đó cô ấy rời khỏi tầm mắt tôi, nói xong đứng dậy lễ phép hướng ủy viên thể dục đang nói chuyện với lớp trưởng ở bàn bên cạnh.
Cuộc nói chuyện kết thúc có hơi đột ngột, mặc dù nói trên thực tế có lẽ cũng chẳng còn gì để mà nói tiếp.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Hy vọng mọi chuyện thuận lợi...
Tôi gãi gãi tóc – thành thật mà nói mấy loại chuyện này đặt lên người tôi rất biết cách làm khó tôi, thậm chí tôi đã nghĩ đến việc đến lớp bảy tìm Lâm Hạo Uyên hỏi cậu ta một cách tỉ mỉ, là cậu ta định làm như thế nào tại trận bóng rổ để khiến La Trác Vi thần hồn điên đảo.
Kết quả là vừa đi qua ủy viên thể dục liền bị ngăn lại, một tờ giấy nhỏ có hình vẽ bằng tay giơ trước mặt tôi: “Pocari hay nước tinh khiết?Tiền đạo chủ lực có thể lấy hai chai không?”Lớp học cũng sắp kết thúc, tôi vội vã đi tìm Lâm Hạo Uyên, vì vậy tùy ý khoát tay, “Đều được, đều được, hai chai kia của tôi đều tùy cậu lấy – “
Tùy cậu chọn còn chưa nói ra khỏi miệng, tôi đang định đi đường tắt leo lên trên những chiếc ghế trống và cảm thấy may mắn.
Nước
Đội viên
Hạnh phúc đến chết.
Dưới chân tôi trượt một cái, trực tiếp đυ.ng đầu gối vào bàn người khác, cả bàn lẫn người ngã xuống.
“...”
Tôi chống đầu gối trong tiếng cười nhạo “Thần Hàng ngu ngốc’ của lũ bạn, nhớ lại lời mình nói với La Trác Vi, lại nhớ đến nụ cười trước khi đi của La Trác Vi, rõ ràng cảm nhận được mình thật sự là một tên ngốc.
...Nhớ lại mà còn thấy đỏ mặt, ta con mẹ nó là ngốc trong số những kẻ ngốc.
#3
Ngày thi đấu bóng rổ La Trác Vi đúng hẹn mà đến.
Cô ấy chỉ lẳng lặng đứng ở khu nghỉ ngơi của lớp chúng tôi, đã đủ làm đám nam sinh lớp bảy bên cạnh hâm mộ đến chết rồi.
Mặc dù nói sân bãi lớp bảy này bị bao vây bởi các bạn nữ sinh lớp tôi và các bạn lớp khác nhưng cũng rất sốc rồi.
Tôi ngồi trên ghế bên ngoài điều chỉnh dây đeo cổ tay, nhìn Lâm Hạo Uyên đang đắm chìm trong ánh mắt của các nữ sinh, hiển nhiên anh ta cũng chú ý tới sự có mặt của La Trác Vi.
Chiếc điện thoại di động mà tôi đặt cạnh ghế vì sợ vướng víu đang kêu vo ve.
[Lâm Cẩu Uyên: Vẫn là ngươi có biện pháp]
Tôi tự nhiên muốn đắc ý một chút, tuy rằng điều này đều nhờ La Trác Vi dễ nói chuyện: [Ba của ngươi vĩnh viễn là ba của ngươi]
[Lâm Cẩu Uyên: Lúc trước lớp mười cũng có người mời La Trác Vi xem thi đấu mà cô ấy đều trực tiếp từ chối.]
Tôi nhíu mày, định trả lời Lâm Hạo Uyên về chuyện gì đã xảy ra, thì đột nhiên bên mặt bị dán cái gì đó, một trận mát mẻ kí©ɧ ŧɧí©ɧ làn da thấm vào lỗ chân lông.
Tôi theo bản năng co rúm lại một chút, khi quay đầu xem ai là người làm trò đùa ác, vừa nhìn thấy là ai, tôi sợ tới mức lập tức đem điện thoại di động úp lên đùi: “La Trác Vi.”
“Tôi tới đưa nước cho quân chủ lực của chúng ta.” La Trác Vi không truy cứu động tác hoảng loạn của tôi, cô ấy vẫn nở nụ cười nhẹ.
Sau khi thấy tôi nhìn về phía mình, cô ấy thuận tiện đặt hai chai nước lên ghế trống bên cạnh: “Đây, tớ lấy mỗi loại một chai, pocari và nước tinh khiết.”
“Cảm ơn cậu.” Tôi có chút xấu hổ, cũng không biết vừa rồi cô ấy có nhìn thấy cuộc đối thoại giữa tôi và Lâm Hạo Uyên hay không...
Tôi chột dạ đặt điện thoại di động lên chiếc ghế trống kia, tầm mắt không tự chủ được đặt lên hai chai nước La Trác Vi mang đến cho tôi. Thân chai còn bốc lên hàn khí, bọt nước lăn xuống rất nhanh tạo thành vũng nước nhỏ trên ghế.
Tôi liếc mắt nhìn mấy thùng nước chất đống ở khi nghỉ ngơi cách đó không xa, cả thùng đồ uống mua bằng tiền học phí đều không có nước đá đi kèm.
Mua riêng?
Nhận thức này khiến tôi có chút bối rối.
Lần đầu tiên tôi căm hận sao mình không phải là loại mãnh nam cẩu thả không câu nệ tiểu tiết, chỉ có thể sờ lên chiếc khuyên tai bên tai phải, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Trời nóng như vậy mà uống đồ lạnh thật là sướиɠ.”
“Đội trưởng nhờ người nhấc lên. Tớ đến căng tin đổi chai trong tủ lạnh. Tớ chỉ đưa cho tiền đạo hai chai trước thôi.” La Trác Vi như đoán được tôi sẽ nghĩ gì, dịu dàng giải thích.
Trong một giây tôi thật muốn tát vào mặt mình một cái.
Trong lòng không biết là thở phào nhẹ nhõm hay là tiếc nuối, tôi vuốt tóc, mái tóc quá mềm mại luôn rũ xuống trên trán, nhìn có vẻ hơi dài.
Hàng khuyên tai bên xương tai phải cũng vì vậy mà lộ ra, La Trác Vi tinh mắt nhìn thấy, có vẻ tò mò ghé sát vào tôi hỏi: “Không ngờ cậu lại đeo loại khuyên tai này.”
Việc đánh lỗ tai trên xương tai thoạt nhìn luôn phản nghịch hơn so với đeo khuyên tai, thực ra tôi chỉ đơn thuần bởi vì thích đeo ở vị trí đó mà thôi.
Sau đó cô ấy nhìn thấy động tác tôi đang chuẩn bị tháo xuống: “Muốn tháo hết chúng xuống sao? ”
Sợ lúc sau đυ.ng ngã sẽ không tìm thấy.
Trên người con gái luôn có một mùi thơm không thể hình dung nổi, trên người La Trác Vi cũng có, lúc cô ấy đến gần tôi đã cảm giác được có một vị ngọt như ẩn như hiện chui vào trong mũi.
Tôi cảm thấy việc hưởng thụ hương thơm của bạn học cùng lớp như vậy thật sự là có chút biếи ŧɦái, vì thế theo phản xạ có điều kiện liền muốn đạp ghế về phía sau một chút.
Hoàn hảo nhịn được.
Tôi nhanh chóng tháo hết đinh tai ra.
Đang lúc tôi nhìn chung quanh, do dự muốn đem những vật nhỏ dễ mất này đặt ở đâu, La Trác Vi vươn tay với tôi: “Tớ giúp cậu cầm, đúng lúc tớ định ngồi ở chỗ này xem trận đấu...”
Vậy cảm ơn cậu trước.” Tôi dừng một chút, sau đó cẩn thận đặt bông tai vào tay cô ấy.
“Cậu muốn ngồi ở chỗ này xem thi đấu...” Nắng chiều mùa hè gay gắt như giữa trưa, tôi thấy hầu hết các cô gái đều đang tụ tập ngồi chỗ có che dù.
Mà vị trí này không có ô che nắng, hình như La Trác Vi cũng không mang ô.
Thời gian chuẩn bị trước cuộc thi sắp kết thúc, đồng đội ở cách đó không xa thúc giục tôi đi qua thảo luận vài lời vô nghĩa trên sân.
Tuy rằng tôi cảm thấy 80% khả năng bọn họ gọi tôi là vì họ không muốn thấy bộ dáng tôi và La Trác Vi đang trò chuyện vui vẻ.
Trong túi tôi có một cái áo khoác thể thao.” Tôi chỉ cho La Trác Vi chiếc cặp tôi tùy tiện đặt dưới đấy, “Nếu cậu sợ nắng có thể lấy ra che nắng một chút.”
Bởi vì ở nhà tôi có một người chị gái, cho nên mấy việc nữ sinh để ý cái gì tôi vẫn biết một chút...
Không đợi La Trác Vân đáp lại, trước khi đi tôi xoay người nhấn mạnh bổ xung: “Cái kia vừa giặt, còn chưa mặc qua, cho nên sẽ không có mùi mồ hôi kỳ lạ gì.”