15 ngày huấn luyện quân sự đã sắp kết thúc.
Đám học sinh càng về sau càng thấy vừa nản vừa mệt, quần áo mũ nón trên người đã không che đậy được chỗ da bị mặt trời thiêu đốt cho nóng đỏ lên, có người còn bị cháy da, mồ hôi chảy qua là vừa nóng vừa rát.
Đám nam sinh trước kia còn sinh long đoạt hổ tận dụng mọi lúc nghỉ ngơi để ra ngoài trường làm vài ván game ở tiệm net nay cũng đều đồng loạt game over.
Ai ai cũng chỉ ước có thể ngủ trong lớp học máy lạnh mát rượi lâu thêm một chút, cho nên sau khi qua giờ cơm trưa, học sinh ở trong lớp tăng lên đáng kể.
12 giờ rưỡi trưa, Thời Lạc như mọi ngày nằm bò ra bàn ngủ.
Không thể không nói, từ lúc khai giảng tới giờ, cô chưa phải làm chuyện phiền phức như đổi chỗ ngồi.
Vị trí dựa cửa sổ, mặt trời chói chang, phơi nóng người không nói, học sinh lui tới trên hành lang cũng nối liền không dứt.
Có rất nhiều nữ sinh tới lớp cô để ngắm giá trị nhan sắc nghịch thiên của hot boy ngồi trước bàn cô, còn lại là tới để trộm nhìn xem bạn gái nhỏ đầu nấm trong lời đồn của cậu ta, nhiều người tới như vậy, cô cũng không thể ngủ ngon được một giấc.
Lúc này, thiếu nữ làn da trắng nõn đang nhắm mắt dưỡng thần, khuôn mặt nhỏ chôn sâu trong khuỷu tay, hàng mày tú khí bởi vì âm thanh ồn ào xung quanh mà hơi hơi nhíu.
Không được một chốc, tiếng bước chân trên hành lang càng lúc càng lớn, người đi qua đi lại như thế tới rào rạt, Thời Lạc nửa tỉnh nửa mê bực bội che tai lại, nào biết tiếng bước chân lại dừng ở bên cửa sổ của cô.
“Ngại quá, quấy rầy chút, Ôn Vũ học lớp này sao?”
Ngữ khí của người đang nói không tốt lắm, trong miệng tuy rằng nói là ngại vì quấy rầy nhưng Thời Lạc không nghe ra được chút ý tứ “ngại” của người này.
Ngủ được một nửa bị đánh thức, chuyện này lặp đi lặp lại mấy lần, Thời Lạc còn có tính cáu bẩn khi tỉnh giấc, biểu tình lúc này cực kỳ không tốt.
Cô không tính đáp lại, vốn định ngủ tiếp, nhưng người ngoài cửa sổ lại không tha cho cô, ngữ khí của cô gái kia giống như là đang hất mũi lên trời, khinh phiêu phiêu lại mang chút khắc nghiệt: “Lớp 10 năm nay cũng thật kiêu ngạo, một đứa hai đứa đều hất hàm lên mặt, nhìn thấy đàn anh đàn chị cũng không lên tiếng chào một câu, ngay cả trả lời lại cũng không muốn?”
Một giọng mũi khác vội vàng tiếp lời: “Còn không phải sao, nếu không sao có thể làm ra được loại chuyện cướp bạn trai của đàn chị chứ, tuổi còn nhỏ mà đã thích làm bé ba rồi…”
“Chắc là xu hướng chung của cái lớp này ha, còn không biết xấu hổ nói đây là lớp học, tôi thấy giống cái trại nuôi gà hơn.”
Thanh âm đám người đó nói chuyện càng lúc càng lớn, nội dung đàm tiếu cũng càng thêm dơ bẩn khó nghe.
Thời Lạc bị đánh thức lại khó có thể đi vào giấc ngủ lần nữa, giờ phút này trong đầu loạn cào cào nhức nhối vô cùng, huyệt thái dương ẩn ẩn đau đớn.
Thanh âm trào phúng ngoài cửa sổ vẫn còn tiếp tục, cô đột nhiên ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt của cô gái trên hành lang.
Cô gái kia mặc váy đồng phục của Tam Trung, nhưng đứng trong đám chị em oanh oanh yến yến xung quanh thì lại có sự khác biệt rõ ràng, cổ áo cởi hai nút trên cùng, xương quai xanh như ẩn như hiện, áo sơ mi to rộng bị sửa cho bó sát người, phác họa ra thân hình phập phồng quyến rũ, làn váy cũng ngắn hơn vài cm so với đám bạn xung quanh.
Rõ ràng là cách ăn mặc quyến rũ điệu đà, nhưng mái tóc lại vừa thẳng vừa đen, mái bằng hơi rũ xuống che qua lông mày tinh tế, nhìn qua vừa sạch sẽ thanh thuần vừa nhu nhược đáng yêu, chỉ là đối với loại người từ lúc còn là trẻ mầm non đã lấy tiền tiêu vặt đi mua đồ trang điểm về chơi như Thời Lạc mà nói thì nhìn nhiều một cái có thể nhìn ra được, dưới làn da trắng nõn kia ít nhất phải có hai lớp kem nền, còn là loại tương đối rẻ tiền, cái mà chỉ vài phút là sẽ bị mồ hôi làm cho trôi hết ấy.
Nhìn ra được, em gái này xem rất nhiều giáo trình học makeup, thủ pháp trang điểm cũng không tệ, chỉ là thật sự có phải xin lỗi rồi, đồ trang điểm rẻ tiền như vậy, cả khuôn mặt của cô ta nồng nặc mùi nhược, mặt trời chiếu tới, Thời Lạc thậm chí còn có thể nhìn thấy phấn má phấn mũi của cô ta hơi lấp lánh tỏ sáng, rực rỡ lóa mắt, như là đám chị em của Kim Giác đại vương trong phim Tây Du Ký vậy.
Thời Lạc nhớ tới việc cô ta vừa mới hỏi tìm người, quay đầu nhìn quanh lớp, Ôn Vũ đang co rúm ở chỗ ngồi, biểu tình có chút vi diệu, tóm lại không phải quá lạc quan.
Tóc đen dài theo ánh mắt của cô nhìn vào trong phòng học, vừa nhìn liền thấy được Ôn Vũ, chỗ của cô ấy dựa vào cạnh bục giảng, giờ phút này lại đang gục đầu xuống dưới, không dám nhìn về phía này, tóc đen dài cười nhạo một tiếng, dẫn đám người phía sau cùng nhau đi tới cạnh bục giảng, vừa tới liền đem đống thư tình màu hồng phấn ném lên bàn của Ôn Vũ, sau đó còn hùng hổ dọa người nói: “Tuổi không lớn mà còn rất tâm cơ đó, thích đoạt bạn trai của người khác lắm đúng không? Được thôi, mày dám ở trước mặt bạn cùng lớp mày đọc lại thứ mày viết không?”
Đó là thư tình mà hôi nghỉ hè, Ôn Vũ với trái tim đầy màu hồng của thiếu nữ đã đưa cho Lý Húc, sau đó cô ấy biết Lý Húc tên này căn bản chỉ là lừa gạt tiền của cô ấy mà thôi, cho nên đã dứt khoát nhắc tới chuyện chia tay, nào biết tên này còn thật sự tồi, không chỉ đưa thư tình mà cô ấy từng nhiệt tình tặng mình cho bạn gái đương nhiệm để cười nhạo mà còn coi đây là uy hϊếp, hai người bắt tay muốn đòi phí chia tay kếch xù từ cô ấy.
Cô ấy không thiếu tiền, nhưng cha Ôn trước giờ đều yêu thương con gái, nếu biết cô ấy lấy tiền để giảng hòa việc này thì tám phần sẽ bị tức tới hộc máu.
Cô ấy lấy tiền tiêu vặt của mình để bù từng chút một, nhưng số tiền này không thể thỏa mãn cái động không đáy là bọn họ nên mấy ngày nay đều đang trốn tránh hai người này, nào có thể nghĩ tới, bọn họ thế mà lại to gan tới mức trực tiếp tới lớp tìm người, còn độc ác phản cáo hắt cho cô ấy một bát nước bẩn.
Đám người ồn ào chỗ bục giảng, những bạn học nghỉ ngơi trong lớp đồi sôi nổi đứng lên, như cố ý vô tình đánh giá Ôn Vũ.
Sắc mặt Ôn Vũ lúc đỏ lúc trắng, cô ấy không thắng nổi loại người này, giọng nói cũng mang theo chút nức nở khó thấy: “Các người đừng có nói bậy! Trước đây lúc tôi quen anh ta, các người lần nào cũng đòi tiền tôi, tôi còn chưa…”
“Ồn ào cái gì! Có để người ta ngủ không hả!” Lời còn chưa nói xong, Phạm Vũ Triết đột nhiên ngẩng đầu khỏi bàn mắng một câu, Ôn Vũ cho rằng hắn đang nói mình, sợ tới mức ấm ức ngậm miệng, tóc đen dài lại cong môi, đắc ý dào dạt.
Thời Lạc cũng không biết sao lại thành thế này, quay đầu đập cho Phạm Vũ Triết một cái, ý bảo hắn ngậm miệng lại.
Bình thường cô hay cãi nhau với Ôn Vũ, nhưng trước mắt thấy cô ấy bị người khác bắt nạt thế này, ít nhiều gì có chút không thích ứng lắm.
Giờ phút này, mặt trời bên ngoài đang vào thời điểm chiếu sáng chói chang nhất, cô gái kia đứng ở bên ngoài đã lâu, hai bên cánh mũi đã có hiện tượng trôi phấn, cho tới lúc này đã hoàn toàn loang ra, Thời Lạc sau khi ngủ dậy lại bị đầu độc thị giác như thế, bệnh cưỡng bách lại nổi lên, nhịn không được cầm lấy hộp phấn ở trong túi ra: “Chị gái, phủ phấn vào, trôi hết rồi đây này.”
Tóc đen dài vừa nghe thấy lời này, vẻ kiêu ngạo trên mặt lập tức có chút nhịn không được, cô ta không quen Thời Lạc, nhưng nghe Thời Lạc vừa mở miệng lại nói tới việc này, rõ ràng là muốn thấy cô ta chật vật, huống hồi đối phương còn là một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, trong nháy mắt, cô ta liền mất tự tin, tức muốn hộc máu: “Mày thì biết cái gì, cái này gọi là mốt.”
Cô ta vừa dứt lời lại đột ngột hối hận muốn cắn nát đầu lưỡi mình, bình thường ở trong đám tiểu tùy tùng của cô ta, trước giờ cô ta đều tự xưng bản thân thanh thuần, canh suông mì sợi, nhan sắc động lòng người, thế mà lại bị người ta vạch trần, tóc đen dài giận tới sôi máu: “Lại, lại nói tao chưa bao giờ trang điểm cả!”
Giọng mũi cũng xen mồm vào: “Đúng thế đúng thế, Giai Thanh của chúng ta là trời sinh lệ chất, đây là mặt mộc đó, cô nói bậy cái gì vậy chứ!”
Giai Thanh.
Tên này nghe quen quen, Thời Lạc đang lục tìm ký ức hồi lâu, đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian này, Diệp Tầm Tầm thường xuyên nhắc tới “niềm vui mới” của Lý Húc cho cô nghe.
Diệp Tầm Tầm là người mê tiểu thuyết, vì muốn tích lũy tư liệu sống cho mình, cô ấy đã luyện ra được một thân kỹ năng gắn radar dò drâm, trong trường có chuyện drama gì thì cơ hồ là sẽ khó có cơ hội thoát khỏi kho tàng tư liệu sống của cô ấy, bao gồm cả chuyện của Lý Húc và Lưu Giai Thanh, cô ấy cũng không bỏ qua.
Tóc đen dài này rõ ràng là tới trả đũa, với cái công phu miệng lưỡi của Ôn Vũ, trước kia hẳn là bị bắt nạt tới thảm rồi đi. Ôi, Thời Lạc cô sao có thể ngày ngày đi cãi nhau với đứa ngốc nghếch này chứ, thiếu chút nữa là bất tri bất giác bị cô ấy kéo chỉ số thông minh xuống rồi, cũng may là cô còn tỉnh ngộ kịp thời.
Người vây quanh bục giảng dần dần nhiều thêm, vốn đang là giờ nghỉ trưa an tĩnh liền lập tức tràn ngập lời thì thầm to nhỏ bao gồm những từ khóa như “bé ba”, “ghê tởm”, “trà xanh”.
Thời Lạc liếc Ôn Vũ trong chốc lát, than nhẹ một hơi, lấy điện thoại ra tìm ảnh chụp mà Diệp Tầm Tầm gửi cho cô lúc buôn chuyện, cũng mặc kệ trên ảnh có thể thấy rõ mặt người không, tóm lại mơ mơ hồ hồ vẫn có thể nhìn ra được có một nữ sinh tóc đen dài đang hôn môi với một nam sinh, đến nỗi đây có phải Lưu Giai Thanh trước mặt hay không cũng không quá quan trọng.
Thời Lạc giơ ảnh lên: “Ngày đó ở rừng cây nhỏ sau khu dạy học, tôi nhìn thấy cái này, anh zai này… ừm, anh ta là Lý Húc đúng không, chị gái à, chị tới xem đi, này rốt cuộc là Lý Húc hay là…”
Lời nói còn chưa có nói xong, Lưu Giai Thanh lại như phát điên muốn cướp điện thoại của cô, vừa đoạt còn vừa gào thét chói tai, sợ lời Thời Lạc nói bị người khác nghe thấy.
#Nếu bạn đang đọc ở trang khác không phải onhocuashmily.wordpress.com thì tức là bản dịch đó đang bị thiếu và có sai sót, vui lòng truy cập trang chính chủ để đọc đầy đủ nội dung
Cô tiểu thư yếu ớt nũng nịu như Thời Lạc nào chịu được thế tới hùng hổ của cô ta, Phạm Vũ Triết vốn còn đang lười biếng dựa ở chỗ ngồi xem kịch, lúc này nhìn thấy thế liền chửi bậy một tiếng, lập tức lao lên chắn một quyền của Lưu Giai Thanh, lực đạo không nhỏ, toàn bộ cánh tay của Lưu Giai Thanh lập tức tê rần.
“Đừng có mẹ nó tới chỗ này giương oai, cô thử đánh một cái xem?!” Phạm Vũ Triết khó có khi nào tức giận như vậy, dọa cho Lưu Giai Thanh choáng váng mặt mày.
Lý Húc trộm trốn ở ngoài cửa cắn chặt răng, căng mặt đi vào, kéo tóc đen dài túm ra ngoài.
Ôn Vũ mếu máo muốn khóc lại không dám khóc nhìn Thời Lạc.
Thời Lạc liếc cô ta một cái: “Còn có mặt mũi mà nhìn tôi? Tay tôi bị cô ta túm cho đỏ rồi đây này, tiền thuốc men cậu phải đền đó.”
Ôn Vũ gật đầu như gà con mổ thóc.
Thời Lạc: “Một cái túi nữa!”
Ôn Vũ: “Được!”
Thời Lạc: “Được rồi, mười cái đi!”
Ôn Vũ: “…”