11 giờ tối.
Đường Kỳ Thâm vừa mới tắm xong, lúc còn ở trong phòng tắm, anh mơ hồ nghe thấy tiếng điện thoại đang sạc pin ở đầu giường vang lên tiếng tin nhắn.
Vốn tưởng là Lục Thừa Kiêu và Độ Ngang đang rảnh rỗi tám chuyện trong nhóm chat chung, cho nên cũng không để ý lắm.
Sau lại thấy nó rung lên liên tục không dừng, lúc này mới tùy ý khoác áo tắm dài ra ngoài cầm điện thoại lên xem.
Giao diện màn hình khóa liên tiếp hiển thị “đối phương đã hủy cuộc gọi điện thoại”, bên dưới là mấy tin nhắn do Thời Lạc gửi tới.
Lạc Lạc: [Kỳ Thâm ca ca cứu em!!! Cứu em với!!! Hu hu hu!!!]
Lạc Lạc: [Ngủ rồi sao?? Cứu em!!! Anh ơi cứu em!!!]
Lạc Lạc: [Em tiêu đời rồi!! Anh mau nghe điện thoại đi!!!! Đừng ngủ mà!!!]
Đường Kỳ Thâm mặt không biểu cảm, cảm xúc không có dao động quá lớn.
Nhóc con này chuyện bé xé ra to cũng mười mấy năm rồi, cái phong cách nhắn tin cầu cứu của cô, anh không nhìn tới 1000 thì cũng đã thấy đến 800.
Có rất nhiều lúc cô mở miệng cầu cứu chỉ vì một chuyện so với con kiến còn nhỏ hơn, đại đa số đều là vì để đạt được mục đích mà nghịch ngợm gây sự mà thôi.
Trong trí nhớ, có vài lần miệng cô thèm ăn quá nhiều kem dẫn tới bị tiêu chảy, bị ba ba đi công tác về nói hai câu đã ấm ức tủi thân không chịu được.
Nhóc con này cả đêm đã tự mình đóng gói hành lý bỏ nhà ra đi.
Gấu bông ôm ngủ, chăn nhỏ thơm tho, mấy cái váy công chúa màu hồng nhạt cùng qυầи ɭóŧ dâu tây, còn không quên trộm đem đống đồ ăn vặt cất trong tủ dọn hết vào túi, nhét đầy cả một cái balo, sau đó ôm chó nhỏ Corgi lúc đó chỉ mới có ba tháng bỏ nhà đi bụi, thực chất ra sang biệt thự nhà họ Đường nương nhờ.
Lúc ấy, Đường Kỳ Thâm nghe thấy tiếng khóc lóc kinh thiên động địa trước cửa nhà, liền vội vàng xuống lầu mở cửa cho cô.
Tiểu tổ tông khóc như hoa lê đái vũ, vành mắt hồng tới mức không thể nhìn nổi nữa, vừa nhìn thấy anh liền lập tức ném cả túi lẫn chó đi, tay nhỏ vô cùng thành thật ôm eo Đường Kỳ Thâm kêu cứu mạng.
Còn liên tục dụi hai má phúng phính non mềm vào ngực anh, cọ cho anh một thân bẩn thỉu đầy nước mắt nước mũi, khóc nức nở vô cùng bi tráng bắt đầu mách lẻo lên án.
“Hu hu hu Kỳ Thâm ca ca!! Cứu em!! Ba ba nói ông ấy không cần em nữa, muốn bán em cho ông ba bị trong núi!”
“Cứu Lạc Lạc với!! Nếu Lạc Lạc bị bán đi rồi, Kỳ Thâm ca ca sẽ không còn được gặp lại đứa em gái xinh đẹp tới vậy nữa đâu!!”
Đường Kỳ Thâm: “…”
“Cô Từ nói trong núi có lão hổ, nó sẽ ăn thịt người, nếu em bị nó ăn thì phải làm sao bây giờ? Lão hổ cũng thích ăn đứa bé xinh đẹp đúng không? Hu hu hu!”
Lúc đó, Đường Kỳ Thâm đã cao hơn cô mấy cái đầu, nhóc mít ướt treo ở trên người anh, anh rũ mắt nhìn chằm chằm đỉnh đầu mềm mại của cô bé, một bên vỗ nhẹ cái lưng nhỏ đang run rẩy, một bên vẫn đáp lại lời nói hươu nói vượn của cô.
Nghe đến cuối, khóe môi cũng nhịn không được cong lên cười, cứ như vậy một tay ôm người vào ngực, một tay kéo cái balo nhỏ của cô vào nhà.
Corgi đi ở đằng trước, quen cửa quen nẻo chạy tới trước bát đựng cơm chó trong phòng khách ăn chực.
Cô gái nhỏ còn đang nức nở, nhìn vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
Lúc đó Đường Kỳ Thâm cũng vẫn chỉ là một cậu bé, lại không phải người có tính tình biết dỗ người ta, lần đầu tiên anh học cách nhẹ giọng ôn nhu phân tích với cô bé: “Đừng sợ, lão hổ trong núi cũng biết kén ăn, sẽ không ăn người như em đâu.”
Bé ngốc ngừng khóc, vô cùng đáng thương hỏi: “Lạc Lạc không phải đứa bé xinh đẹp sao?”
Ánh mắt Đường Kỳ Thâm dịu dàng, xoa xoa đỉnh đầu cô: “Xinh đẹp, nhưng mà vừa gầy vừa lùn.”
Thời Lạc thất thần suy tư một lát, cảm thấy Kỳ Thâm ca ca của cô nói quá có lý, cô nhóc gật gật đầu, khẳng định nói: “Vậy chắc chắn là nó ăn sẽ không đủ no!”
Đường Kỳ Thâm: “… Ừ.”
Thời Lạc lập tức vui vẻ: “Ba ba em nói, đứa bé ăn kem mỗi ngày đều sẽ không cao không lớn được, vậy em sẽ ăn nhiều một chút, không thì lão hổ sẽ tới ăn thịt em mất.”
Vừa thốt ra lời này xong, liền thấy cô lập tức hưng phấn, ở giữa sảnh phòng khách mở túi của mình ra, lục loạn một hồi, móc ra cây kem còn chưa có tan hết, bước chân ngắn nhỏ chạy tới sofa ngồi xuống ăn kem.
Chờ tới khi Đường Kỳ Thâm quay đầu, một người một chó đang nhàn nhã ngồi trên sofa phòng khách tự tại ăn kem không coi ai ra cái gì.
Đổi một nơi khác không có ai mắng cô để ăn kem, cũng mệt cho cô nghĩ ra được.
Hậu quả của việc này chính là, cuối cùng Đường Kỳ Thâm phải ngồi canh ngoài phòng vệ sinh suốt một đêm, còn phải nghe đứa ngốc bị tiêu chảy ở bên trong nói suốt một đêm.
Nghĩ vậy, khóe miệng anh nhịn không được cong lên.
Bên chân như có thứ gì đó cọ cọ anh, anh cúi đầu nhìn, là con Corgi mới được ba tháng trong trí nhớ của anh ban nãy.
Mấy năm trước, Thời Lạc để nó sống ở Đường gia, cho nên giờ nó bị mẹ Đường nuôi mập thây, so với con heo còn béo hơn.
Nhiều năm qua đi, người vẫn là người đó, heo… à chó vẫn là con chó đó, câu cứu mạng vẫn là câu cứu mạng quen thuộc ấy.
Đường Kỳ Thâm nhẹ chậc một tiếng, tùy tiện ấn nút gọi.
Chỉ là anh cũng không phải người chủ động hóng chuyện linh tinh, cho nên cũng không có đọc mấy tin nhắn thoại của cô, trực tiếp ấn gọi luôn.
Chờ sau khi bên kia ấn nghe, gương mặt tinh xảo như trứng ngỗng của Thời Lạc thình lình xuất hiện trên màn hình.
Cô gái mặc váy ngủ hai dây màu vàng ấm áp, mái tóc rong biển cuộn sóng khoác ở trên lưng, trên đầu còn búi hai bím tóc nhỏ đáng yêu.