Thập Niên 70: Từ Chối Về Nông Thôn, Tôi Chỉ Muốn Ôm Đùi Ở Thành Phố

Chương 49

Hai người đến sân bóng rổ, không đợi Sở Minh Xuyên lên tiếng, Thẩm Diểu Diểu đã nói thẳng vào vấn đề: "Có thời gian đi đăng ký không?"

Trước khi đến, cô đã suy nghĩ, có thể nhanh chóng kết hôn, nhưng công việc lại hơi khó tìm.

Sau khoảng thời gian quan sát vừa qua, Sở Minh Xuyên rất tốt, không phát hiện có vấn đề gì lớn.

Có thể kết hôn trước, sau này nếu có gì không ổn thì trực tiếp đá đi.

Dù sao thời đại này cũng không phải không cho phép ly hôn.

Sở Minh Xuyên nhất thời ngẩn ra tại chỗ, một lúc lâu sau mới căng thẳng hỏi: "Là đăng ký mà anh đang nghĩ à?"

Thẩm Diểu Diểu cười tươi như hoa, gật đầu.

Sở Minh Xuyên lộ ra nụ cười ngờ nghệch.

Hai người bàn bạc xong sính lễ, của hồi môn, chuyện công việc, sau đó đến thẳng cục dân chính.

Nhìn giấy đăng ký kết hôn mới vừa ra lò, Sở Minh Xuyên cười ngoác đến tận mang tai.

Anh kích động nắm tay Thẩm Diểu Diểu, nói: "Em là vợ anh rồi."

Thẩm Diểu Diểu: "Chẳng thế thì sao!"

Cô nhìn giấy đăng ký kết hôn trong tay, nhất thời hơi ngẩn ngơ.

"Sao nghe thấy giọng điệu này của em không vui cho lắm nhỉ?" Sở Minh Xuyên nhìn cô không chớp mắt.

"Làm gì có?" Thẩm Diểu Diểu nói: "Em chỉ đang nghĩ chúng ta nên chúc mừng thế nào?"

Sở Minh Xuyên: "Chuyển sính lễ và tiền hồi môn cho em trước, sau đó rút tiền đến tòa nhà bách hóa mua đồng hồ, xe đạp, máy may, quần áo, kem dưỡng các thứ, cuối cùng là đi ăn một bữa thịnh soạn!"

Thẩm Diểu Diểu: "Được."

Sở Minh Xuyên đưa tay ra: "Đưa giấy đăng ký kết hôn cho anh đi! Để anh giữ!"

Thứ này mất rồi có thể làm lại, nhưng ngụ ý không tốt.

Thẩm Diểu Diểu tiện tay đưa cho anh.

Sở Minh Xuyên nhận lấy, cẩn thận cất vào trong túi cùng với giấy đăng ký kết hôn của anh, cứ chốc chốc lại sờ xem có còn ở đó hay không.

Anh sờ cả quãng đường, mãi cho đến ngân hàng, Thẩm Diểu Diểu mở một tài khoản cho mình, chuyển tiền sính lễ vào đó.

Sở Minh Xuyên lại rút một ít tiền, hai người đến tòa nhà bách hóa, ngày làm việc nên không nhiều người như hôm đó.

Sở Minh Xuyên dẫn Thẩm Diểu Diểu đi thẳng đến quầy đồng hồ, xem đủ kiểu đồng hồ, anh hỏi: "Em thích cái nào?"

Thẩm Diểu Diểu nghiêm túc xem, đồng hồ nhiều quá, xem đến choáng váng, cô chọn được một chiếc đồng hồ màu bạc, dây đeo màu nâu nhạt, nói: "Cái này đi!"

Nhân viên cửa hàng thấy cô thật sự muốn mua thì lấy đồng hồ ra, khen ngợi: "Mắt thẩm mỹ của cô tốt thật, mẫu này là mẫu mới nhập của chúng tôi, dùng chất liệu thật, máy đồng hồ cũng là hàng nhập khẩu, nếu dùng cẩn thận thì có thể dùng cả đời."

Thẩm Diểu Diểu giật giật khóe miệng: "..."

Dùng cả đời, chẳng phải chán chết à!

Cô hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Nhân viên cửa hàng cười nói: "Một trăm sáu mươi tệ, rất đáng giá.

Sở Minh Xuyên: "Chắc chắn là cái này chưa? Hay là xem thêm đi, màu vàng thì thế nào? Không cần tiết kiệm tiền giúp anh đâu."

Thẩm Diểu Diểu bật cười, nói: "Em thích màu bạc."

Trong lòng bổ sung, vàng cô cũng thích, nhưng không thích đeo đồng hồ màu vàng.

Sở Minh Xuyên đi tới trả tiền và phiếu, sau đó đeo đồng hồ cho cô.

Nhân viên cửa hàng nhìn mà cười tươi rói, cũng không nói mấy lời mất hứng như phải chú ý gì đó.

"Em cũng muốn mua đồng hồ." Một giọng nữ nụng nịu mềm mại vang lên.

"Đồng hồ ở đây không đẹp, sau này anh đưa em đi Thượng Hải mua." Sau đó một giọng nam vang lên, nghe hơi quen.

Thẩm Diểu Diểu nhìn sang thì thấy đối tượng xem mắt đầu tiên của mình – Lâm Lỗi.

Nổi tiếng với phát ngôn: Sính lễ nên ít một chút, cô gái muốn bốn món đồ lớn đều là hư vinh...

Lâm Lỗi cũng nhìn thấy Thẩm Diểu Diểu, sắc mặt cậu ta hơi thay đổi, cậu ta kéo cô gái muốn bỏ đi.

Cô gái không muốn, đứng im không đi, ai oán nói: "Làm gì vậy, anh kéo nhàu áo em rồi."

Lâm Lỗi bắt gặp ánh mắt cười đểu của Thẩm Diểu Diểu thì sốt ruột: "Nghe lời, đồng hồ có thể để hôm khác mua."

"Em muốn hôm nay mua." Giọng cô gái kiên định.