Thập Niên 70: Từ Chối Về Nông Thôn, Tôi Chỉ Muốn Ôm Đùi Ở Thành Phố

Chương 40

Anh ta phải khuyên mẹ anh ta, tranh thủ đón Dung Dung về nhà càng sớm càng tốt, tránh để Dung Dung bị những người này ức hϊếp.

"Rốt cuộc có khám bệnh hay không?" Bác sĩ Tần bị kéo đến bất lực hỏi.

"Khám!"

"Không khám!"

Mọi người rời mắt khỏi Cố Hoài và Thẩm Diểu Diểu, lại nhìn sang Tần Mỹ Lan.

Bọn họ lần lượt bày tỏ suy nghĩ của mình: "Bà Tần, bà để bác sĩ Tần khám đi! Dù sao cũng không mất miếng thịt nào."

Hoa Tú Ni nhướng mày: "Không khám là chột dạ."

Tần Mỹ Lan cau mày: "Khám hay không là chuyện của tôi, bà không có quyền ép tôi."

Hoa Tú Ni giơ hai tay ra: "Tôi không ép bà, tôi chỉ sợ hôm nào đó đứa bé giả trong bụng bà mất rồi, bà vu khống tôi làm mất, dù sao thì hai chúng ta trước giờ không hợp."

"Cả tôi nữa, tôi cũng sợ bà đội cho tôi cái nồi gϊếŧ chết em trai ruột." Thẩm Diểu Diểu hóng chuyện không chê chuyện lớn.

"Cả tôi nữa, chúng ta cũng có thù." Vu Chiêu Đệ căm hận nói.

Vì hai mẹ con Tần Mỹ Lan mà bà ta mất hết mặt mũi, vừa ra ngoài người ta đã nhìn vào đầu bà ta, còn háo hức đưa tay ra thử, muốn kéo tóc bà ta.

Càng khỏi phải nói hai mẹ con Tần Mỹ Lan bắt nạt Cẩu Đản nhà bà ta.

Thù này không trả, bà ta thề bà ta không phải mẹ.

Cố Hoài: "Sao các người vẫn còn làm bậy làm càn vậy, mẹ vợ tôi sẽ không làm chuyện này."

Mẹ vợ anh ta vừa nhìn đã biết là kiểu mẹ hiền vợ đảm, sao có thể làm ra chuyện mang thai giả để hại người chứ.

Những người này lấy lòng dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử.

Anh ta lạnh mặt, cảnh cáo: "Nếu các người còn nói vớ vẩn nữa, tôi đi tìm công an đấy."

Hoa Tú Ni không sợ, bà ấy cũng chẳng làm chuyện gì mất tính người, chỉ muốn bác sĩ khám cho Tần Mỹ Lan xem có thai hay không.

Nói trắng ra, bà ấy là vì tốt cho Tần Mỹ Lan, nếu có thai thì nên nghỉ ngơi cho tốt, đừng có cãi nhau đánh nhau nữa, tránh để mất đứa bé.

Bà ấy nghĩ thế nào thì nói thế đó.

Cố Hoài càng cảm thấy người trước mặt rất phản cảm, anh ta nhìn mẹ vợ, hỏi: "Có cần con báo công an không?"

Tần Mỹ Lan do dự một lúc rồi lắc đầu từ chối, công an đến thì chuyện còn lớn hơn, thanh danh của bà ta lại càng tệ hơn.

Bà ta có thể đoán được những người đó nói thế nào về bà ta.

Bà ta vẻ mặt lo lắng nói cho mình: "Để bác sĩ Tần khám cho mẹ đi, mẹ cũng mong có con mấy năm rồi. Ban nãy vừa nôn nên nghĩ rằng có thai, nếu không có, người thất vọng nhất vẫn là mẹ."

Bà ta cười khổ: "Tôi cũng không đến mức giả mang thai để hại mấy người, tôi không xấu xa thế."

Cố Hoài gật đầu, lại nhìn mọi người xung quanh với vẻ cảnh cáo, nói: "Lần này là mẹ vợ tôi dễ chịu, lần sau thì chưa chắc đâu. Mấy người làm người phải tốt bụng một chút, đừng có ức hϊếp người khác."

Tɧẩʍ ɖυng Dung cảm thấy ấm áp, Cố Hoài vẫn để tâm đến cô ta.

Cô ta muốn kéo anh ta đứng về phía mình, cùng đối phó với mẹ chồng.

Mọi người tò mò nhìn bác sĩ Tần bắt mạch cho Tần Mỹ Lan, vừa buông tay ra, Vu Chiêu Dệ đã nóng lòng hỏi: "Thế nào? Có thai không?"

Bác sĩ Tần vuốt râu, lắc đầu, không nói gì.

Chát!

Chát!

Vu Chiêu Đệ trở tay tát Tần Mỹ Lan hai cái, cơn giận nén trong lòng đã lâu cuối cùng cũng bộc phát.

Bà ta đắc ý nói: "Ai bảo nhà các người bắt nạt tôi và Cẩu Đản."

Tần Mỹ Lan trợn lớn mắt, tức run người, trở tay muốn đánh lại. Nhưng vừa giơ tay được một nửa thì bị con gái kéo lại, bà ta nhìn theo ánh mắt của con gái, thấy con rể.

Trong lòng càng ấm ức, người ta là có vợ quên mẹ, còn con bà ta là có con rể quên mẹ.

Cơn giận bộc phát với Vu Chiêu Đệ, Tần Mỹ Lan chất vấn: "Bà dựa vào đâu mà đánh tôi?"

Thẩm Diểu Diểu phụt cười thành tiếng, vẻ mặt hả hê.

Tần Mỹ Lan liếc cô rồi lại nhìn Thẩm Diểu Diểu, đanh giọng: "Xin lỗi!"