Hiện tại danh tiếng của hai vợ chồng này đều đã truyền ra ngoài, hôm nay lúc bà ấy đi cửa hàng bách hóa mua đồ, người bán hàng cũng đang bàn tán.
Có lẽ hai vợ chồng này vẫn chưa biết, dù sao thì chẳng ai nói ngay trước mặt bọn họ cả.
Tần Mỹ Lan nhìn Thẩm Diểu Diểu với vẻ căm hận, đúng là chó cắn người thì không sủa mà.
Bao nhiêu năm luôn nhu nhược nghe lời, đủ lông đủ cánh rồi thì cắn bà ta.
Ánh mắt va vào nhau, Thẩm Diểu Diểu ngạc nhiên: "Mẹ kế, ánh mắt của bà đáng sợ quá."
Mọi người nhìn sang thì vừa hay thấy ánh mắt độc ác vẫn chưa kịp giấu đi của Tần Mỹ Lan.
Đúng là đáng sợ, cái danh mẹ kế ác độc không phải giả.
Thẩm Diểu Diểu càng tỏ vẻ cảnh giác: "Bà đừng dùng đứa bé giả để hại tôi." Tần Mỹ Lan thấy ánh mắt mọi người hoặc mỉa mai, hoặc ghét bỏ, hoặc hả hê, trong lòng bà ta vô cùng phức tạp.
Bà ta nhìn con gái, nhẹ giọng nói: "Dung Dung, dìu mẹ về nhà."
"Vâng, con đến đây." Tɧẩʍ ɖυng Dung dìu mẹ cô ta đi về nhà, hai người vô cùng cẩn thận, sợ bị té.
"Tần Mỹ Lan, bà đi gì mà đi, bác sĩ Tần sắp đến rồi, có phải bà sợ bị vạch trần không?" Hoa Tú Ni nói.
Thấy dáng vẻ chột dạ của Tần Mỹ Lan, bà ấy nghĩ ngợi, nếu là mang thai giả thì thật sự là chuyện mà bà ta có thể làm ra.
Tần Mỹ Lan không thèm qua đầu, nói: "Có thai hay không là chuyện của tôi, không cần mấy người lo."
Trong lòng bà ta thấy phiền chết đi được, đám hàng xóm này đúng là đáng ghét.
"Kiến Quốc, ông không quan tâm à?" Hoa Tú Ni lại nhìn sang Thẩm Kiến Quốc vẫn ở yên tại chỗ.
Thẩm Kiến Quốc do dự: "Hay là để bác sĩ Tần khám đã rồi hẵng đi!"
Ông ta vừa dứt lời thì bị vợ lườm một cái sắc lẹm, suy đoán không hay trong lòng ông ta lập tức leng keng rơi xuống.
Thật sự không hề có thai.
Nỗi thất vọng tràn ngập trong lòng.
Thì ra ông ta không phải ông già tráng kiện.
"Về nhà." Thẩm Kiến Quốc cười gượng, nói.
Hoa Tú Ni vẫn muốn ngăn lại, bị Tɧẩʍ ɖυng Dung đẩy mạnh ra, va rầm vào tủ ở đối diện cửa, đau đớn rên lên.
Bà ấy cắn răng nói: "Con bé này ra tay mạnh thật, đúng là không phải thứ gì tốt."
Hồ Đại Xuân thở dài: "Mẹ nào con nấy."
Vẫn là câu đó, hai nhà ở sát nhau, có gì mà không nghe thấy.
Bà ấy nhìn Thẩm Diểu Diểu, khuyên: "Cháu vẫn nên sớm có kế hoạch cho mình."
Bà ấy đã nghe thấy Tần Mỹ Lan lên kế hoạch báo danh cho cô gái này về nông thôn rồi, còn là nơi hẻo lánh nghèo nàn.
Thẩm Diểu Diểu cười nói: "Cháu biết rồi, cảm ơn thím."
Hồ Đại Xuân: "Chỉ một câu nói thôi, không đáng để nói cảm ơn."
"Không được, tôi phải đi tìm Tɧẩʍ ɖυng Dung tính sổ." Hoa Tú Ni nghiến răng: "Eo tôi trẹo rồi, đau quá."
Bà ấy đỡ eo, đi tới gõ của nhà họ Thẩm, gõ đến tê tay mà cũng không ai mở cửa.
Lúc Cố Hoài đến thì thấy một nhóm người tụ tập ở cửa nhà họ Thẩm, vẻ mặt không mấy thân thiện, anh ta cau mày: "Mấy người đang làm gì?"
Hoa Tú Ni quan sát người trước mắt, quần áo không chắp vá, đồng hồ trên cổ tay, hoàn cảnh gia đình rất tốt.
Bà ấy hỏi: "Chắc không phải cậu là đối tượng chần chừ mãi không chịu kết hôn của Tɧẩʍ ɖυng Dung đấy chứ? Sao cậu đến đây? Đến để bàn bạc chuyện kết hôn à? Sao người lớn nhà cậu không đến?"
"Hai nhà bọn tôi đã bàn bạc xong, sắp kết hôn rồi, đừng có nói vớ vẩn." Cố Hoài đanh giọng nói.
Anh ta nhìn Thẩm Diểu Diểu, chất vấn: "Có phải cô nói bậy không?"
Thẩm Diểu Diểu phì cười: "Anh là nhân vật gì ghê gớm lắm sao? Đáng để tôi nhắc đến à."
"Là chính miệng Tần Mỹ Lan nói, bà ta nói mẹ cậu chấm trúng con gái của chủ tòa nhà bách hóa." Hồ Đại Xuân lên tiếng: "Hai nhà chúng tôi sát nhau, tôi nghe rất rõ."
Cố Hoài lắc đầu, giọng điệu chắc nịch: "Không thể nào."
Mẹ anh ta có suy nghĩ này, nhưng nhờ anh ta khuyên nhủ nên đã từ bỏ rồi.