Thập Niên 70: Từ Chối Về Nông Thôn, Tôi Chỉ Muốn Ôm Đùi Ở Thành Phố

Chương 32

Cậu ta chớp mắt, chạy đến phòng chị mình, nói: "Chị, chị mua hạt dưa cho em đi."

Tɧẩʍ ɖυng Dung lạnh nhạt nói: "Không có, bảo mẹ mua cho em đi, mẹ thương thằng con trai cưng này nhất mà."

Thẩm Bảo Sơn: "Chị mua cho em."

Tɧẩʍ ɖυng Dung xách cậu ta lên, vừa đi ra khỏi cửa phòng thì nhìn thấy hai vợ chồng đang ôm nhau, khóe miệng giật một cái, chẳng biết kiêng dè gì cả, con cái còn ở đây này?

Thẩm Kiến Quốc nhìn thấy con gái của vợ thì lúng túng đẩy vợ ra, nhìn Tɧẩʍ ɖυng Dung nói: "Đói bụng rồi phải không! Mau xuống ăn cơm đi!"

Liếc nhìn lên bàn cơm một cái, ngoài đĩa mướp đắng ra thì các đĩa khác đều trống không.

Khóe miệng ông ta giật một cái, nhìn về phía vợ và nói: "Em đến phòng bếp nấu ít mì, bọn nhỏ đói cả rồi."

Tần Mỹ Lan nhìn đĩa trống không, cũng tức giận nói: "Anh không quản nó được à? Quá đáng thật đấy, hơn nữa một đứa con gái ăn như vậy, sau này làm sao lấy chồng?"

Thẩm Kiến Quốc gãi đầu nói: "Anh không quản được!"

Nhanh mồm nhanh miệng, biết đánh người lại còn không biết xấu hổ, ông ta có thể làm gì được?

Chủ nhật.

Một ngày nắng đẹp.

Thẩm Diểu Diểu ngủ đến mặt trời phơi mông mới dậy như thường ngày.

Sau khi đến đây thì cô không được đi học nữa.

Hỏi xong mới biết, hiệu trưởng trường cấp ba kia đã bị công khai xử lý tội lỗi.

Giáo viên cũng thấp thỏm không yên, hiệu trưởng mới nhậm chức trực tiếp vung tay nói không muốn học thì đừng đến, sau đó một lượng lớn học sinh đều không đến.

Nguyên chủ và Tɧẩʍ ɖυng Dung chính là hai trong số đó, chỉ có điều từ sau khi về nhà, nguyên chủ phải làm việc quần quật từ sáng sớm đến tối muộn, làm xong việc này mẹ kế lại sắp xếp cho việc mới, làm mãi không hết việc.

Lần bị sốt kia cũng là bởi vì quá mệt mỏi, cộng thêm việc đổi linh hồn khác nên cơ thể không chịu nổi.

Thế nên cô bèn bãi công, hỏi thì nói là cơ thể vẫn chưa khỏe.

Cứ thế, mỗi ngày cô đều ngủ đến lúc mặt trời phơi mông.

Chậm rãi thức dậy, kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời chói mặt chiếu sáng cả căn phòng.

Đứng ở trước cửa sổ hít thở không khí mới mẻ, lúc vô tình nhìn xuống dưới thì nhìn thấy Sở Minh Xuyên.

Đối tượng xem mắt đến một cách tình cờ kia của cô.

Chẳng phải đã hẹn mười giờ rưỡi còn gì?

Cô liếc nhìn thời gian, mới tám giờ rưỡi, tới sớm quá rồi đó.

Cô nhanh chóng rửa mặt, tết bím tóc, thay một chiếc váy màu lam nhạt.

Tươi cười đi xuống nhà, vẫy tay hỏi: "Anh đã ăn sáng chưa?"

Sở Minh Xuyên sững sờ, mấy ngày không gặp, cô vợ chưa cưới này của anh trông càng thêm xinh đẹp động lòng người hơn rồi.

Nụ cười trên mặt anh càng tươi hơn, nói: "Vẫn chưa ăn, cùng đến tiệm cơm quốc doanh ăn đi! Hôm nay có bánh bao thịt bò."

Mắt Thẩm Diểu Diểu sáng lên: "Vậy mau đi thôi!"

Trong tất cả các loại thịt, cô thích nhất là thịt bò, nhưng lúc mua với giá 0 đồng, hàng tồn nhiều nhất là thịt bò khô.

Tận thế, người biến dị, thực vật biến dị, động vật cũng biến dị, bò trở nên to lớn như một ngọn núi nhỏ, lại còn khó gϊếŧ.

Khó khăn lắm mới gϊếŧ chết được nhưng thịt lại khó ăn, rất xơ.

Đã lâu rồi cô không được ăn bánh bao thịt bò.

Cô hào hứng đi trước.

Sở Minh Xuyên cười đi theo sau.

Trên đường hai người cũng không nói được mấy câu mà đi thẳng đến tiệm cơm quốc doanh.

Sở Minh Xuyên gọi một lúc tám cái bánh bao thịt bò, ăn không hết có thể gói mang về.

Cuối cùng, Thẩm Diểu Diểu ăn năm cái bánh bao thịt bò, ăn thêm một bát tào phớ mới no bụng.

Sở Minh Xuyên thấy vậy thì có chút đau lòng, đây là bao lâu chưa được ăn cơm mới có khẩu vị tốt như vậy.

Thiện cảm với cha vợ giảm liên tục, để con gái không được ăn no thì còn làm cha gì nữa!

Thẩm Diểu Diểu hoàn toàn không chú ý tới điều này, chỉ biết rằng cô ăn rất thỏa mãn.

Thiện cảm với Sở Minh Xuyên cũng tăng lên một chút xíu, cô lau miệng rồi nói: "Tiếp theo chúng ta đi đâu?"