Thập Niên 70: Từ Chối Về Nông Thôn, Tôi Chỉ Muốn Ôm Đùi Ở Thành Phố

Chương 28

"Mày buông tay." Vu Chiêu Đệ vội vàng hét lên.

"Thím thả mẹ tôi ra trước." Tɧẩʍ ɖυng Dung lạnh giọng.

Tần Mỹ Lan cảm động đến rơi nước mắt, Dung Dung đúng là con gái tốt của bà ta, không uổng công bà ta thương cô ta như thế.

Bà ta nói: "Vu Chiêu Đệ, bà đứng dậy."

Vu Chiêu Đệ lườm bà ta một cái, nhấc mông lên rồi lại ngồi mạnh xuống.

"A!!!"

Thể trọng hơn năm mươi kg, đè đến nỗi Tần Mỹ Lan nhe răng trợn mắt, cảm giác như bụng sắp bị đè bẹp rồi.

Bà ta nhịn đau, quả quyết đấm Vu Chiêu Đệ một cái.

Tɧẩʍ ɖυng Dung nhìn thấy cảnh này thì tức chết, Vu Chiêu Đệ chết tiệt, dám bắt nạt mẹ cô ta như thế.

Cô ta chạy tới, vươn tay túm lấy tóc Vu Chiêu Đệ kéo ra ngoài, còn không quên giơ chân đạp bà ta.

"Xoẹt..."

Toàn trường rơi vào yên lặng.

Thi nhau trợn tròn mắt.

Tɧẩʍ ɖυng Dung nhìn thấy tóc trên tay thì cũng sững sờ.

"Ha ha ha... Vu Chiêu Đệ không ngờ cô lại đội tóc giả... Ha ha ha..." Hoa Tú Ni cười đến gập cả người, chảy cả nước mắt.

Mọi người cũng lần lượt bật cười thành tiếng, nhìn thấy tóc giả là không nhịn được cười, nhìn thêm cái nữa lại muốn cười tiếp.

Thi nhau cười như được mùa.

Vu Chiêu Đệ phẫn nộ nhìn Tɧẩʍ ɖυng Dung.

Tɧẩʍ ɖυng Dung lặng lẽ đội lại tóc lên đầu bà ta, lần đầu bị rơi mất, lại đội lần hai, tóc nghiêng ngả sắp rơi.

Vu Chiêu Đệ giật lấy tóc của mình, hét một tiếng rồi chạy mất.

Nghe thấy sau lưng vang lên tiếng cười, bà ta bật khóc hu hu.

Làm gì có ai sỉ nhục người ta như thế.

Hoa Tú Ni ôm bụng cười to, nói: "Thảo nào con gái bà ta ít tóc như vậy, hóa ra là bị mẹ con bé nhổ đi."

Thẩm Diểu Diểu cũng phì cười.

Đội tóc giả không buồn cười, điều buồn cười là bị người ta giật xuống ngay tại chỗ.

Vừa nghĩ tới chuyện sau này lúc đánh nhau, Vu Chiêu Đệ còn phải bận tâm đến tóc của bà ta thì lại muốn cười.

Cười xong, mọi người bắt đầu bàn tán: "Tóc rụng thì rụng, cũng đâu phải không mọc lại, tại sao phải đội tóc giả, không bí à?"

Chuyện này Tần Mỹ Lan biết, hai người ở đối diện nhau, nếu hôm nay không đánh nhau, có thể bà ta sẽ giữ cho Vu Chiêu Đệ chút mặt mũi, nhưng bây giờ bà ta không muốn nữa, bà ta nói thẳng: "Từ Đại Trụ cưới Vu Chiêu Đệ là do bị bà ta ép ngủ, nghe nói đối tượng kết hôn ban đầu của Từ Đại Trụ có một mái tóc dài đen nhánh."

"Ồ!" Mọi người ngạc nhiên."

"Kìa! Mau nói đi." Mọi người hóng hớt.

Tần Mỹ Lan hả hê nói: "Ban đầu Từ Đại Trụ và một người chị họ của Vu Chiêu Đệ xem mắt thành công, kết quả là ngày kết hôn, cô dâu lại đổi thành người khác, lúc đầu Từ Đại Trụ không đồng ý, nhưng người nhà họ Vu quỳ gối xin ông ta, bảo ông ta đâm lao phải theo lao, nếu không Vu Chiêu Đệ sẽ nhảy sông tự tử."

"Mấy năm đầu mới kết hôn, hai người ầm ĩ không thôi, còn không ngủ chung giường, vì muốn tránh bà ta, Từ Đại Trụ còn không về nhà, sau đó Vu Chiêu Đệ đến nhà máy làm ầm ĩ rất khó coi, lãnh đạo nhà máy bèn khuyên Từ Đại Trụ về nhà."

"Quan hệ kém như vậy, sao hai người có con được?" Có người tò mò hỏi.

Tần Mỹ Lan cười lạnh nói: "Vu Chiêu Đệ cho Từ Đại Trụ uống thuốc trợ tình, cái loại cho lợn ăn ấy."

Mọi người hít sâu một hơi.

"Chẳng lẽ Vu Chiêu Đệ vẫn đội tóc giả suốt à! Tôi nhớ là chị ta đã kết hôn rất nhiều năm rồi." Một nàng dâu trẻ không tin nổi.

Mỗi ngày vốn đã rất nhiều việc nhà, còn phải thức khuya dậy sớm sửa sang đầu tóc, có mệt không vậy!

Tần Mỹ Lan khẳng định: "Vẫn luôn đội tóc giả, vừa rồi mọi người cũng thấy rồi đấy, tóc thật của bà ta ngắn cỡ nào."

Mọi người hóng chuyện một lúc rồi ai về nhà nấy, thi nhau đi tìm chị em của mình để chia sẻ tin tức này.

Không lâu sau, nhà máy may xuất hiện một lời đồn: “Một nữ đồng chí vì muốn cứu vãn tình cảm của chồng, kết hôn nhiều năm vẫn luôn đội tóc giả.”