Thập Niên 70: Từ Chối Về Nông Thôn, Tôi Chỉ Muốn Ôm Đùi Ở Thành Phố

Chương 17

Hồ Đại Xuân trở tay cho Tần Mỹ Lan một bạt tai, cao giọng nói: "Bà bịa đặt này."

Vì tin đồn này mà việc thăng chức của chồng bà ấy bị ảnh hưởng.

Tìm bắt người tung tin đồn mấy ngày, có người nói với bà ấy, người tung tin là Tần Mỹ Lan. Bà ấy còn không tin, nhưng thấy Tần Mỹ Lan nói rất chắc chắn, dù không phải người tung tin thì cũng là người truyền tin.

Tần Mỹ Lan chỉ cảm thấy đầu mình ong lên, bà ta che mặt, nhìn Hồ Đại Xuân với vẻ không dám tin.

Bà ta lại bị đánh nữa, còn là bị Hồ Đại Xuân – người hiền lành trước đây bà ta luôn coi thường đánh.

Tần Mỹ Lan lập tức nổi cơn tam bành, nhào tới, hai người bỗng đánh nhau túi bụi.

Người xung quanh đều sững sờ, đang yên đang lành sao lại đánh nhau rồi.

"Ối, có gì từ từ nói, đừng đánh nhau mà."

"Ôi trời ơi! Hai người đánh thì chú ý chút đi, đá phải tôi rồi."

...

Mọi người có người can ngăn, có người ồn ào, lại có người chỉ huy hai người nên đánh thế nào.

Bàn tán sôi nổi.

Thẩm Diểu Diểu cũng nhìn không đảo mắt, gϊếŧ zombie đều là máu tanh, nhìn mãi cũng buồn nôn. Kiểu đánh nhau không chảy máu thế này, trông cũng khá... Thú vị.

Cô nhìn mãi, rồi lấy hạt dưa trong túi ra, bắt đầu cắn.

"Cho thím một ít." Hoa Tú Ni xòe tay ra: "Hóng chuyện sao có thể không cắn hạt dưa được."

Thẩm Diểu Diểu cho bà ta một nắm, người khác cũng vây lại, lần lượt xin.

Vu Chiêu Đệ còn thẳng thừng cho tay vào trong túi của cô, Thẩm Diểu Diểu dứt khoát hất cổ tay bà ta ra, nói: "Tự trọng chút, đừng có trơ trẽn thế."

Cô vẫn nhớ ban nãy Vu Chiêu Đệ còn nói giúp Tần Mỹ Lan.

Với kẻ thù thì không cần phải nể mặt.

Vu Chiêu Đệ tức trợn mắt nhưng lại không làm được gì, cổ tay vẫn còn đau, có cả dấu đỏ rồi.

Hoa Tú Ni nói: "Được rồi, hóng chuyện đi, so đo với trẻ con làm gì. Hồ Đại Xuân, bà không ổn rồi, không ngờ bà không phải đối thủ của Tần Mỹ Lan."

Hoa Tú Ni tặc lưỡi, tỏ vẻ ghét bỏ.

Hồ Đại Xuân lớn tiếng: "Vừa rồi tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ cho bà xem thực lực của tôi."

Bà ấy đẩy Tần Mỹ Lan xuống đất rồi ngồi lên người bà ta, chát chát tát vào mặt.

Mọi người nghe thôi cũng thấy đau.

Thẩm Diểu Diểu xem rất thích thú, chỉ muốn được thay thế.

Chẳng mấy chốc, Tần Mỹ Lan đã mặt mũi bầm dập, khóc đến khàn cả giọng.

"Mấy bà làm gì đấy?" Một giọng nói giận dữ truyền đến.

Nhóm người hóng chuyện nhanh nhẹn nhường một lối đi, một người phụ nữ trung niên trông cường tráng đi tới, kéo Hồ Đại Xuân lên.

Người phụ nữ không vui trách mắng: "Lớn vậy rồi còn đánh nhau, ra cái thể thống gì." Sau đó nhìn sang Tần Mỹ Lan nằm bò dưới đất, bộ dạng thê thảm.

Tần Mỹ Lan nằm dưới đất, nước mắt rơi lã chã: "Bà Triệu, bà phải phân xử cho tôi. Hồ Đại Xuân nghe trộm chuyện nhà tôi, còn đánh tôi... Hu hu hu."

Bà ta chưa từng chịu ấm ức thế này bao giờ, trong nhà có một con hổ con, cách vách còn có một con hổ cái.

Thẩm Diểu Diểu không khỏi khâm phục, nước mắt của mẹ kế nói rơi là rơi ngay, hệt như cái vòi nước, chảy liên tục.

Tần Mỹ Lan nức nở: "Còn cả Thẩm Diểu Diểu, tôi thực sự không dạy được nó nữa, quả thực như bị điên, không chỉ động tay với Kiến Quốc mà còn đánh cả Bảo Sơn."

"Còn cướp đồ của cháu." Thẩm Bảo Sơn hung dữ nhìn Thẩm Diểu Diểu.

"Còn cướp phòng cháu." Tɧẩʍ ɖυng Dung yếu ớt bổ sung.

Triệu Lan Hoa: "Có phải thật không? Hồ Đại Xuân, bà nói trước đi."

Hồ Đại Xuân chống nạnh, vẻ mặt tức giận, nói: "Là Tần Mỹ Lan đổ oan cho tôi trước. Tôi với mẹ chồng tôi thân như mẹ con, sao có thể bảo bà ấy về quê cưới chồng chứ."

Chồng bà ấy đang trong giai đoạn thăng chức quan trọng, sao bà ấy có thể xúi giục mà chồng kết hôn được. Bà ấy vô lý đến thế sao?

Bà ấy nói: "Bà Triệu, bà phân xử cho tôi, Tần Mỹ Lan dựa vào đâu mà nói tôi như vậy."