Thập Niên 70: Từ Chối Về Nông Thôn, Tôi Chỉ Muốn Ôm Đùi Ở Thành Phố

Chương 15

Thẩm Diểu Diểu: "Vậy thì thôi, cháu không gấp."

Người đàn ông dễ dàng bị lời đồn ảnh hưởng cũng không hợp với cô.

Hoa Tú Ni vỗ đùi, vội nói: "Sao lại không gấp chứ, còn hai tháng nữa là cháu tốt nghiệp cấp ba rồi, nhưng cháu đừng lo, thím quen nhiều người, có thể giới thiệu tiếp cho cháu."

Thẩm Diểu Diểu: "Cháu cũng có thể tìm việc."

"Ngây thơ." Hoa Tú Ni nói: "Các đơn vị bây giờ ít tuyển người, số đơn vị trong đó tuyển người thì phần lớn là tuyển nội bộ, đợi người ta hết tuyển thì nói không chừng chúng ta cũng chẳng biết. Mua việc lại càng khó, một việc ít nhất cần năm trăm tệ, còn khó tìm."

Bà ta nói tiếp: "Nhưng cháu có thể thử, đi dạo mấy công xưởng nhà máy gần đây xem. Nếu có chỗ cần tuyển thì tranh thủ nói với cha cháu, cha cháu lương cao, nhiều năm qua có lẽ cũng có thể tiết kiệm được kha khá tiền."

Thẩm Diểu Diểu gật đầu, mở cửa tiễn Hoa Tú Ni thì thấy Tần Mỹ Lan dẫn con trai và con gái của bà ta về. Thấy cô, nụ cười trên mặt bà ta tức khắc biến mất.

"Chà, đi đâu mà trông thoải mái thế, trên người có mùi thịt." Hoa Tú Ni nhướng mày.

Thẩm Bảo Sơn hất cằm, kiêu ngạo nói: "Hôm nay bọn em đi ăn vịt quay đấy, ngon lắm, một mình em ăn một con."

Hoa Tú Ni đâm thọc: "Sao không biết đường mang về cho Diểu Diểu một ít, chị Diểu Diểu của cháu chăm cháu lớn thế này, cháu phải biết ơn, đừng có làm người vô ơn."

Thẩm Bảo Sơn nhớ buổi sáng Thẩm Diểu Diểu đánh mông cậu ta, còn cướp đồ ăn của cậu ta, cậu ta hừ khẩy, lớn tiếng nói: "Thẩm Diểu Diểu không phải chị cháu, mà là món hàng phải bù thêm tiền, sau này lấy chồng còn phải kiếm tiền sính lễ cho cháu."

Nói xong, cậu ta nghển đầu, hệt như một quả pháo đâm đầu vào Thẩm Diểu Diểu.

Thẩm Diểu Diểu không sợ trẻ con, dứt khoát giơ chân đá sáng, Thẩm Bảo Sơn ngã xuống đất.

Tần Mỹ Lan: "!"

Bà ta mở lớn mắt: "Thằng bé là em trai mày."

Thẩm Diểu Diểu cười khẩy: "Tôi không có thằng em nào chửi tôi là món hàng phải bù thêm tiền."

Cô ấn Thẩm Bảo Sơn đang muốn đứng lên xuống, đá bịch bịch vào mông cậu ta.

Thẩm Bảo Sơn: "Á!"

Cậu ta hét lên: "Món hàng bù thêm tiền, sớm muộn gì cũng bán chị đi... Hu hu hu."

Tần Mỹ Lan sốt ruột: "Mày buông con trai tao ra."

Bà ta giơ tay giành lấy con trai, nói: "Thằng bé là em trai ruột của mày, mày không được đánh nó như thế."

Bà ta nhìn con gái đã trốn trong góc, gọi: "Còn không mau đến giúp."

Tɧẩʍ ɖυng Dung rụt cổ, trốn vào trong góc, nhỏ giọng: "Con sợ."

Tần Mỹ Lan tức đến ngã ngửa, không ai giúp được cả.

Bà ta nhào đến Thẩm Diểu Diểu, cũng bị đá văng ra, đập vào chân bàn.

Một bát canh đập lên mặt bà ta: "Hu hu... Đau quá."

Muốn khóc.

Thẩm Bảo Sơn nước mắt tèm lem nhìn xung quanh, thấy mẹ ngã, chị ruột thì trốn, bèn la lên: "Buông tôi ra, buông tôi ra, nếu không tôi gϊếŧ chị, hu hu hu!"

Thẩm Diểu Diểu cười mỉa: "Để xem tôi đánh chết cậu trước hay cậu gϊếŧ tôi trước."

Cô đánh bốp bốp vào thằng nhóc thối tha này.

Nguyên chủ tốt với cậu ta, nhưng thằng nhóc này lại không nhớ ơn chút nào, luôn tay đấm chân đá nguyên chủ, đồ mình ăn còn thừa thì thà vứt đi chứ không cho nguyên chủ động vào.

Nguyên chủ chẳng làm được gì, chỉ nhẫn nhịn, nhưng cô không muốn nhịn.

Một ngày đánh một trận, cuộc sống vui vẻ!

Tần Mỹ Lan lau nước canh trên mặt, vội nhào lên người con trai, giận dữ nói: "Mày muốn đánh thì đánh tao trước, không được đánh con trai tao."

Hoa Tú Ni ngạc nhiên nhìn Thẩm Diểu Diểu, một lúc lâu cũng không hoàn hồn. Khi nhìn thấy khuôn mặt nhếch nhác của Tần Mỹ Lan thì mới bật cười khanh khách.

Tần Mỹ Lan trừng Hoa Tú Ni rồi lại nhìn người nghe thấy động tĩnh mà đến ở bên ngoài cửa, khóc nói: "Mọi người đến đúng lúc quá, giúp mẹ con tôi với, con nhóc Thẩm Diểu Diểu không biết sao tự dưng lại lên cơn rồi, cứ đánh Bảo Sơn mãi. Bảo Sơn mới bao lớn chứ, sao có thể chịu được... Hu hu hu."