Thập Niên 70: Từ Chối Về Nông Thôn, Tôi Chỉ Muốn Ôm Đùi Ở Thành Phố

Chương 13

Tɧẩʍ ɖυng Dung bất lực gật đầu, tiễn mẹ đi xong, đợi em trai ngủ, cô ta mới như một cái xác bước vào căn phòng trước đây của Thẩm Diểu Diểu.

Căn phòng chật hẹp, không khí ô nhiễm, nằm trên giường cứng như mồ mả, vừa nhắm mắt thì nghe thấy âm thanh sột soạt nho nhỏ, như thể chuột đang mở cuộc họp gia đình.

Thật sự không ngủ được!

Trằn trọc rất lâu, đột nhiên Tɧẩʍ ɖυng Dung cảm giác có gì đó mềm mềm lướt qua mặt cô ta, cô ta hét lên thất thanh.

Tɧẩʍ ɖυng Dung bật dậy chạy chân trần ra khỏi phòng, sợ hãi khóc lớn, cảm thấy cả người mình không còn sạch sẽ nữa.

Thẩm Diểu Diểu bị đánh thức, còn tưởng là zombie tới, vừa lấy dao rựa trong không khí ra thì vỗ lên trán mình, mình đã xuyên không rồi, zombie từ đâu tới chứ.

Lúc nghe thấy tiếng khóc của Tɧẩʍ ɖυng Dung ở bên ngoài, cô cũng không quan tâm, chỉ thấy ồn, bèn la lên: "Im miệng, ồn chết đi được!"

"Ưm!" Tɧẩʍ ɖυng Dung bịt miệng mình lại, lặng lẽ rơi nước mắt, sao cô ta lại đáng thương thế này!

Thẩm Diểu Diểu nhắm mắt, tiếp tục việc mình thích nhất là ngủ.

Một đêm mộng đẹp.

Hôm sau Thẩm Diểu Diểu tỉnh dậy, lúc mở mắt mới sáu giờ, cô đang định ngủ nướng thì nghe thấy tiếng "cạch cạch", có người đang ăn, cô lập tức mặc quần áo.

Theo âm thanh đến phòng ngủ chính, vừa đẩy cửa thì thấy Thẩm Bảo Sơn ngồi trên giường ăn bánh ngọt, bên cạnh cậu ta bày một đống đồ ăn.

Thẩm Diểu Diểu cười, không hề khách sáo đưa tay ra: "Đưa tôi một ít."

Giọng nói đột ngột khiến Thẩm Bảo Sơn giật nảy mình, cậu ta ngẩng đầu, thấy người chị gái đã đánh cha, cậu ta lập tức bổ nhào tới trước, bảo vệ đống đồ ăn, nói với giọng kiên định: "Đều là của tôi."

Thẩm Diểu Diểu nắm tay thành nắm đấm, cười hì hì.

Một phút sau.

Thẩm Bảo Sơn khóc lóc ôm mông, tức giận trừng Thẩm Diểu Diểu: "Không ngờ chị đánh cả trẻ con."

Thẩm Diểu Diểu cười tít mắt: "Đây đâu thể gọi là đánh trẻ con, rõ ràng là tôi dạy dỗ cậu, đồ ngon phải chia sẻ cho người nhà."

Thẩm Bảo Sơn nghẹn ngào: "Trước đây đều là của tôi, chị không xứng được ăn."

Thẩm Diểu Diểu nhướng mày: "Còn muốn tôi dạy dỗ cậu đúng không?"

Thẩm Bảo Sơn ôm mông: "Đợi mẹ tôi về, tôi sẽ nói chị bắt nạt tôi, cướp đồ ăn của tôi."

Thẩm Diểu Diểu cười khẩy, dứt khoát ôm hết đống đồ ăn trên giường về phòng mình, sau đó lại đến phòng ngủ chính, mở tủ bình thường Tần Mỹ Lan hay cất đồ ăn ra.

Vốn muốn lấy một phần năm ra, nhưng cô lại do dự. Trước đây bánh trái các thứ trong nhà chưa từng có phần của nguyên chủ.

Bây giờ cô lấy hết... Cũng không quá đáng nhỉ!

Ừm, không quá đáng!

Thẩm Diểu Diểu ôm hết đống đồ ăn đi.

Thẩm Bảo Sơn sững sờ, chân trần chạy đến bên tủ, giẫm lên ghế, ngẩng đầu ngó vào tủ, trống không. Cậu ta mếu miệng, òa khóc lớn.

Mất hết đồ ngon rồi.

"Khóc gì mà khóc, mới sáng ra có để người khác ngủ không." Tɧẩʍ ɖυng Dung sầm mặt đứng ở cửa.

Hôm qua trằn trọc cả buổi, trời sắp sáng cô ta mới ngủ, đang ngủ ngon thị bị tiếng khóc không ngừng đánh thức.

Cô ta trừng mắt nhìn Thẩm Bảo Sơn: "Im lặng chút đi, nếu không chị đánh mày."

Thẩm Bảo Sơn òa khóc, ngồi xuống đất đá chân, gào lên: "Chị đánh em, em bảo mẹ đánh chị."

Trẻ con cũng rất thông minh, rất biết tránh hại tìm lợi.

Tɧẩʍ ɖυng Dung tức quá bật cười, không nói nhiều mà xách cậu ta lên, đánh bộp bộp vào mông, nói: "Tranh thủ bây giờ mẹ không ở đây, chị tẩn mày thêm vài cái."

Vết thương chồng chết, Thẩm Bảo Sơn đau đớn khóc gào: "Cứu với! Chị tôi muốn đánh chết tôi!"

Hàng xóm bên cạnh nghe thấy tiếng khóc thì sững sờ, sau đó nhân cơ hội dạy dỗ con nhà mình: "Nếu con còn không nghe lời thì sẽ có kết cục như vậy đấy."

Thẩm Bảo Sơn thấy gào cả buổi mà không ai cứu cậu ta, cậu ta bèn nước mắt lưng tròng nhìn chị gái: "Em không mách nữa, chị, chị đừng đánh mông em, đau lắm."

Tɧẩʍ ɖυng Dung hừ khẩy một tiếng rồi lại đánh vào mông cậu ta: "Sau này ngoan chút, đừng có chọc giận chị, nói đi, vừa rồi khóc cái gì."