Hoa Tú Ni thấy bộ dạng thảm hại của hai vợ chồng này thì kích động hỏi: "Sao thế này?"
Tần Mỹ Lan cũng không quan tâm mất mặt trước kẻ thù, nức nở nói: "Không biết Diểu Diểu lên cơn gì, động tay động chân với tôi và ông Thẩm..."
Còn muốn nói tiếp thì cánh tay bị Thẩm Kiến Quốc bóp chặt, bà ta đau đến méo mặt, chỉ có thể la oai oái.
Hoa Tú Ni phụt cười: "Bà đang đùa chứ gì! Chắc không phải lại tái phát bệnh như hôm qua đấy chứ?"
Hôm qua còn vu khống Diểu Diểu gϊếŧ người, tự đâm mình, cuối cùng chẳng có gì cả, hôm nay lại cố ý diễn lại.
Tần Mỹ Lan vẫn muốn tiếp tục kể khổ thì bắt gặp vẻ mặt lại lên cơn của Hoa Tú Ni, cơn tức của bà ta mắc kẹt ngay l*иg ngực, lên không được xuống chẳng xong, khó chịu muốn chết.
Tần Mỹ Lan cắn môi, cười khổ nói: "Tôi có thể lừa bà hay sao."
Bà ta quay đầu nhìn Thẩm Kiến Quốc, nói: "Ông Thẩm, ông nói xem?"
Thẩm Kiến Quốc nghiêm mặt: "Đừng nói vớ vẩn, rõ ràng là tôi bất cẩn ngã."
Thanh danh con gái không tốt, ông ta có thể chấp nhận, dù sao sớm muộn gì cũng gả đi.
Nhưng nếu đổi thành ông ta bị con gái đánh nhập viện, thì ông ta không thể chấp nhận.
Chỉ có kẻ yếu mới bị con gái đánh nhập viện, ông ta là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, không phải kẻ yếu.
Ông ta lắp lại: "Bị ghế vướng chân nên ngã, trẹo eo."
Ánh mắt Hoa Tú Ni lóe lên, bà ta không muốn hỏi nữa, miệng hai vợ chồng này chẳng có câu nào nói thật.
Bà ta phất tay, nói: "Vậy mau đi bệnh viện khám đi, đừng để chậm trễ!!
Tần Mỹ Lan há miệng, vẫn muốn tiếp tục bôi nhọ con gái riêng thì bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của người đàn ông.
Trong lòng bà ta điên cuồng thở dài, đây chính là con gái ruột mà, bị đánh thành thế này rồi mà vẫn muốn bảo vệ.
Một nhà bốn người mặt đầy tiều tụy và phức tạp đi bệnh viện.
Nhà họ Thẩm.
Thẩm Diểu Diểu ăn xong ba đĩa thức ăn thì cuối cùng cũng no, cô hài lòng dựa vào lưng ghế, lắc lư, chỉ cảm thấy ngày tháng thế này cực kỳ đẹp.
Không có zombie gϊếŧ mãi không xong, không có thực vật đột biến, không có người vì một cái bánh bao mà muốn lấy mạng của mình, không có...
Cảm ơn ông trời đã đổi cho cô một thế giới hòa bình.
Hai tay chắp lạy, cảm ơn, cảm ơn!
"Cốc cốc cốc..."
"Diểu Diểu ở nhà à? Thím Hoa đây."
Thẩm Diểu Diểu lục lại ký ức của nguyên chủ, thím Hoa tên là Hoa Tú Ni, một người hơi nhiệt tình và rất nhiều chuyện.
Quan trọng nhất đó là không hợp với Tần Mỹ Lan, hai người cùng kết hôn với công nhân của xưởng dệt, đều là kết hôn lần hai, cho nên luôn hoặc ngấm ngầm hoặc công khai đối đầu nhau.
Lúc đầu là Hoa Tú Ni chiếm ưu thế, mặc dù người đàn ông thứ hai của bà ta - Triệu Đại Trụ là chồng thứ hai, nhưng không có con riêng chướng mắt.
Sau đó Tần Mỹ Lan sinh con trai, Hoa Tú Ni sinh ba cô con gái, vị trí của hai người đảo ngược, hơn nữa Tần Mỹ Lan thường bế con trai khoe khoang trước mặt Hoa Tú Ni, còn đâm chọc nói có người đã được định sẵn số không có con trai.
Hoa Tú Ni có tật giật mình, tức tối vô cùng, dứt khoát coi Tần Mỹ Lan là kẻ thù không đội trời chung.
Hai người bà đấu tối đá, lần nào Tần Mỹ Lan nhìn thấy ba cô con gái của Hoa Tú Ni là lại than ngắn thở dài, nói Hoa Tú Ni đúng là ở trong phúc mà không biết phúc, con gái tốt như vậy mà không biết quý trọng, chỉ biết một lòng sinh con trai.
Thực ra cô con gái của Hoa Tú Ni sống cuộc sống không tệ, dù sao cũng là con ruột, nào có thể không thương yêu. Mặc dù Hoa Tú Ni luôn càm ràm muốn sinh con trai, nhưng cũng không đối xử tệ với ba đứa con gái, mình ăn thịt thì cũng không thiếu phần ba đứa con gái.
Nhưng cứ có người gây chia rẽ, ba cô con gái ghim trong lòng, cũng oán hận Hoa Tú Ni hơn, có lần còn chạy đến Hiệp hội Phụ nữ báo cáo Hoa Tú Ni trọng nam khinh nữ, ngược đãi con gái, tư tưởng có vấn đề.