Thập Niên 70: Từ Chối Về Nông Thôn, Tôi Chỉ Muốn Ôm Đùi Ở Thành Phố

Chương 8

Nói xong, ông ta giơ chân lên đá, Thẩm Diểu Diểu nhẹ nhàng ném ông ta qua vai.

Rầm, ông ta nặng nề ngã xuống đất, dấy lên một lớp bụi, ông ta nghiến răng nói: "Tao là cha mày, mày là con bất hiếu."

Thẩm Diểu Diểu nhìn ông ta từ trên cao, mỉa mai: "Cha hiền con hiếu, cha đã không hiền mà con còn hiếu, ông nghĩ tôi ngu à?"

Sau đó, cô quay đầu nhìn hai mẹ con Tần Mỹ Lan run lẩy bẩy hệt như chim cút trốn trong góc, hất cằm: "Chẳng phải muốn mách à? Tiếp đi chứ!"

Thế này ai còn dám mách chứ, Tần Mỹ Lan vội xua tay: "Không có, tao không định mách, là cha mày hiểu lầm."

Thẩm Kiến Quốc tức trợn mắt, ông đấy giúp bà, bà đâm sau lưng ông đây, hay cho bà đấy Tần Mỹ Lan, đúng là ba phải, gió chiều nào theo chiều đấy.

Ông ta rống lên: "Đỡ tôi dậy."

Tần Mỹ Lan gật đầu, vội đi tới đỡ Thẩm Kiến Quốc, nhưng bà ta quá yếu, nào có thể đỡ được một người cao to như Thẩm Kiến Quốc.

Bịch, hai người đều ngã xuống đất, Tần Mỹ Lan liếc Thẩm Diểu Diểu, thấy ánh mắt lạnh tanh của cô hệt như hôm qua muốn gϊếŧ bà ta, bà ta lại nhịn, nhưng không nhịn được, thấp giọng bật khóc.

"Hu hu hu..."

"Khóc cái gì, có gì hay mà khóc, ông đây còn chưa khóc đấy." Thẩm Kiến Quốc nén nước mắt rống lên.

Đau quá, thật sự rất đau, cánh tay ông ta gãy rồi, thắt lưng bị kéo căng, mông cũng đau. Con nhóc chết tiệt này đúng là nhẫn tâm, không đối xử với ông ta như cha ruột chút nào, con gái bất hiếu!

Tần Mỹ Lan bị ông ta rống lên thì sững sờ, một tay bịt miệng một tay lau nước mắt, đáng thương ngẩng đầu, thấy kẻ tội đồ đang ăn thịt bà ta xào thì tức run người.

Nhưng bà ta không dám nổi giận, sợ con nhóc này ra tay với bà ta, chỉ có thể tránh trước, cẩn thận dè dặt hỏi: "Tao đưa cha mày đi bệnh viện nhé?"

"Đi đi!" Thẩm Diểu Diểu tiện miệng nói: "Lúc về mua đồ ăn ngon cho tôi."

Con chết tiệt!

Thẩm Kiến Quốc tức đá chân.

Mày làm ông đây bị thương nằm ngay trên đất, còn mày ngồi ăn thịt. Ông đây đi khám bệnh, mày còn bảo ông đây về mang thêm đồ ăn cho mày, sao lại không có lương tâm như thế.

Nhưng ông ta không dám nói gì, cũng không dám hỏi gì, ấm ức vô cùng, được đỡ dậy, chậm chạp đi ra cửa.

Vừa đẩy cửa, một thứ gì đó lăn vào, nhìn kỹ thì là con trai cưng của ông ta.

Thẩm Kiến Quốc sầm mặt hỏi: "Con đang làm gì vậy?"

Thẩm Bảo Sơn chớp mắt: "Quên mất trong nhà có người."

Thẩm Kiến Quốc nhìn cậu ta, trong nhà lớn tiếng như vậy, con còn nhỏ chứ không phải điếc, sao có thể không nghe thấy.

Ông ta ngẩng đầu nhìn trần nhà, nước mắt đã nhịn từ lâu chảy xuống.

Sao con trai cưng lại có tiềm năng là kẻ vô ơn thế này?

Tần Mỹ Lan nháy mắt với con gái.

Tɧẩʍ ɖυng Dung kéo tay em trai, đứng sát bên cạnh mẹ.

Tần Mỹ Lan: "Hai đứa theo mẹ đi bệnh viện."

Trong nhà là hang sói, trẻ con không dám vào. Lỡ như con nhóc chết tiệt kia giận cá chém thớt thì sao?

Con trai bà ta nhỏ như vậy, ăn một bạt tại rồi trở nên ngốc nghếch thì làm thế nào?

Đi đến cửa, Tần Mỹ Lan muốn đóng cửa thì thấy con trai bà ta thò đầu ra, vẻ mặt thèm thuồng nhìn đồ ăn trên bàn, còn liên tục nuốt nước bọt.

Đau lòng chết mất, ở ngay trước mắt, thịt hầm trong nhà, phân nửa đều là của con trai bà ta, bây giờ chỉ có thể nhìn Thẩm Diểu Diểu đang ăn ngon lành.

Đợi đó cho tao.

Ngay sau đó, bắt gặp một đôi mắt như cười như không, bà ta vội rời mắt đi, đóng sầm cửa lại, hãi hùng khϊếp vía.

"Nhìn điệu bộ hèn nhát của bà kìa." Thẩm Kiến Quốc phụt cười: "Ông đây bị thương nặng thế này còn không sợ."

Tần Mỹ Lan: "..."

Ông giỏi!

Nhưng tôi không muốn bị đánh nhập viện.

Hai vợ chồng dẫn hai đứa con xuống lầu, lúc này đang là giờ cơm, trên hành lang ít người, nhưng vẫn có người, Tần Mỹ Lan gặp phải kẻ thù không đội trời chung của bà ta, Hoa Tú Ni.