Thẩm Diểu Diểu không nhận tiền mà cười tươi rói: "Đã không muốn cho tôi tiền thì vẫn nên đổi phòng đi, dù sao thì cũng là con gái của nhà họ Thẩm, dựa vào đâu mà phòng tôi lại tệ thế?"
Tần Mỹ Lan nghiến răng kèn kẹt: "Tao bảo đưa tiền, không đổi phòng."
Thẩm Diểu Diểu liếc bà ta, nhàn nhạt nói: "Đây là phòng của Tɧẩʍ ɖυng Dung, tôi nghe chị ta."
Tần Mỹ Lan đưa tiền cho con gái, dặn dò: "Đưa tiền, không đổi phòng."
Tɧẩʍ ɖυng Dung nhận lấy tiền nhét vào trong túi, sau đó gân cổ lên nói: "Không đổi, đây là phòng tao bỏ công ra trang trí, đồ trong phòng cũng là mẹ tao mua, tao không đổi."
Dựa vào đâu mà phải đổi chứ?
Dựa vào đâu?
Cô ta vẫn muốn lấy chồng từ căn phòng này.
Tiền, cô ta cũng không đưa.
Tần Mỹ Lan hít sâu một hơi, hết cách với con gái, bèn nhìn Thẩm Diểu Diểu rồi nói: "Nếu mày muốn ở phòng tốt thì đi xin tiền cha mày, tao chỉ là mẹ kế mày thôi."
Thẩm Diểu Diểu cười khẩy: "Chẳng phải bà luôn nói với người ngoài là đối xử bình đẳng với tôi và Tɧẩʍ ɖυng Dung à? Sao bây giờ lại nói ra lời trong lòng rồi."
Cô nhướng mày: "Có muốn tôi tuyên dương hành vi của bà cho bàn dân thiên hạ không?"
Tần Mỹ Lan đỏ mắt, nếu ánh mắt là lưỡi dao, có lẽ Thẩm Diểu Diểu đã bị băm thành trăm mảnh rồi.
Thẩm Diểu Diểu hừ khẩy, hất Tɧẩʍ ɖυng Dung đang giữ ở cửa ra, sau đó cô đi thẳng vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Giây tiếp theo, tiếng đập cửa vang lên, Tɧẩʍ ɖυng Dung tức tối ở ngoài cửa hét lên: "Mở cửa, đây là phòng tao, tao không đổi với mày."
Thẩm Diểu Diểu xem như không nghe thấy.
Đều là con gái nhà họ Thẩm, cô còn là con gái ruột của Thẩm Kiến Quốc, dựa vào đâu mà một người sống trong căn phòng ấm cúng, một người ở ở trong căn phòng ăn mày.
Cô đẩy mở cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên mặt cô, ấm áp dễ chịu.
Nhìn đứa trẻ chạy nhảy bên dưới tầng lầu, cô nhoẻn miệng, tương lai là ngày tháng tươi đẹp.
*
Bên ngoài cửa.
Gõ cửa cả buổi mà trong phòng không có động tĩnh gì, còn gõ đến đau tay, Tɧẩʍ ɖυng Dung tức tối ngồi lên ghế, ai oán nói: "Chẳng lẽ cứ thế này."
Của quý của cô ta đều ở trong phòng, tiền tích góp, váy, áo sơ mi, quần mới may, còn cả một hộp đầy kem dưỡng da, son môi nhờ bạn mua được ở thành phố lớn, nước mạch nha thơm ngon.
...
Nghĩ vậy, trái tim nhói đau, cô ta nằm bò trên bàn khóc nấc lên, mất hết rồi, đau lòng quá.
Tần Mỹ Lan dí vào trán con gái, không vui nói: "Khóc cái gì, có gì hay mà khóc, đợi cha con về xử nó."
Tɧẩʍ ɖυng Dung ngẩng đầu, nghẹn ngào nói: "Thẩm Diểu Diểu là con gái ruột ông ấy, con chỉ là con gái riêng."
Tần Mỹ Lan kéo con gái vào phòng ngủ chính, dùng khăn bông lau nước mắt cho con gái, an ủi một hồi rồi nói đến chuyện chính: "Chuyện của con với Cố Hoài phải quyết định sớm, đề phòng vẫn hơn."
Hôm qua ầm ĩ ra chuyện này, mất hết mặt mũi, lỡ như nhà họ Cố vì bà ta mà giận lây sang con gái thì không hay.
Tɧẩʍ ɖυng Dung gật đầu.
Tần Mỹ Lan ôm con gái, nói: "Bàn bạc với Cố Hoài trước, so với kết hôn thì đổi phòng là chuyện nhỏ, đến lúc đó, sính lễ mà nhà họ Cố cho, con mang hết về nhà, mẹ lại cho riêng con thêm một trăm tệ nữa, sẽ nói với người ta là may thêm cho con mấy bộ quần áo mới."
Sau khi bà ta sinh con trai, Thẩm Kiến Quốc mới giao lương cho bà ta, nhưng mỗi tháng đều hỏi còn bao nhiêu tiền, bà ta móc lắm mới tích được ba trăm tệ tiền riêng.
Sau này rất nhiều việc cần tiêu tiền, không thể cho con gái hết được.
Tɧẩʍ ɖυng Dung ngẩng phắt đầu lên, mừng rỡ hỏi: "Thật sao?"
Tần Mỹ Lan thở dài: "Mẹ có lừa con bao giờ, đợi cha con về, con đừng có mách, để mẹ nói. Con cứ khóc là được, nhưng đừng có khóc lớn, khóc thút thít thôi, phải khóc để khiến người ta đau lòng ấy, chứ không phải khóc cho người ta ghét."