Nữ Phụ Phản Diện Mỗi Ngày Đều Nghĩ Giúp Nữ Chủ Độc Thân

Chương 1: Trà xanh

Trời đã bước sang tháng 4, vườn hoa đua theo nở rộ tràn đầy sắc xuân.

Một người bận rộn như Diêu Tương Ức lại có biểu hiện thất thường, gần như không ra khỏi cửa, không mở cửa cho người khác, không bắt máy điện thoại và không trả lời tin nhắn.

Thân là phụ tá đắc lực - Tần trợ lý đêm qua đã nhận được 2 cú điện thoại.

1 cú là do chủ tịch gọi tới hỏi: "Diêu Tương Ức đây là muốn tạo phản?"

Còn lại 1 cú là phu nhân Thu Thanh Thì gọi tới, cảm xúc của nàng so với lão chủ tịch dĩ nhiên còn kích động hơn, hơi mang theo hai phần nghiến răng nghiến lợi: "Diêu Tương Ức đây là quyết tâm muốn cùng tôi chiến tranh lạnh? Nàng đây là muốn ly hôn sao?"

Ai~~

Trợ lí Tần thực bất đắc dĩ.

Hôm nay mới sáng sớm nàng phải lái xe đi ngược chiều gió lớn với tốc độ rùa bò, đúng 9 giờ 15 phút mới thành công đến được bên trong cổng ngôi biệt thự cao cấp ở bên kia sông.

22 lầu, diện tích 500 mét vuông/1 tầng, trang hoàng lộng lẫy xa hoa.

Người hầu dì Mễ đưa nàng vào cửa, rót cho nàng một ly trà chanh bạc hà. Tuy mới đầu tháng tư, nhưng ánh mặt trời treo ở trên đỉnh đầu, bầu trời không một đám mây, trong không khí ẩn ẩn sự khô nóng của thời tiết.

Trợ lý Tần hai tay ôm chén trà, đứng ở trước cửa sổ sát đất, dùng sức hít sâu, cảm thán trong không khí tràn đầy toàn là mùi tiền, ngoài ra còn có..

Mùi hương của phật thủ, cam quýt cùng hoa sơn chi tỏa hương nhẹ khắp nơi, thấm vào ruột gan.

Nàng đặt chén trà xuống, theo mùi hướng đi đến trước cửa phòng ngủ, cách một tấm cửa gỗ lắng nghe tiếng nước ào ào bên trong.

Ừm, Diêu tổng đang tắm rửa.

Nàng nâng nâng chiếc kính đen ở sống mũi, sửa sang lại trang phục làm việc trên người, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, tựa như tư thế của quân đội, trái tim đập thình thịch, sau đó liền đập kinh hoàng.

Thật hoảng nha, sắp phải nhìn thấy ác bá ma quỷ - Diêu tổng tài.

Nháy mắt, cửa mở ra.

Trước cửa đứng một vị nữ nhân.

Nói đúng ra, là một vị nữ nhân vô cùng xinh đẹp.

Môi hồng răng trắng, hai tròng mắt sâu có hồn, biểu tình lạnh nhạt, cao quý và cuốn hút. Trên người mặc một áo tắm dài trắng tuyết, đai lưng đeo ở bên hông lộ ra dáng người câu nhân.

Trợ lý Tần vẻ mặt khϊếp sợ.

Nữ nhân này là ai?

Nàng cư nhiên ở đây tắm rửa?

Mà nàng vì sao lại tắm rửa?

Vì sao lại ở trong phòng ngủ của Diêu tổng và Phu nhân tắm rửa?

Suy nghĩ ra nhiều câu hỏi to đùng, đáp án rõ ràng chẳng phải là.. Diêu Tổng tài nɠɵạı ŧìиɧ!

Trợ lý Tần không thể không nổi giận đùng đùng, nắm chặt nắm tay, rất muốn xông lên cùng nàng ta đánh lộn, lấy lại công đạo cho phu nhân nhà nàng.

Nhưng nghĩ lại, trước tiên vẫn móc điện thoại ra nhắn tin qua WeChat: "Phu nhân, Diêu tổng giấu ngài nuôi trà xanh"

Nữ nhân kia lại mặc kệ nàng, đi thẳng đến sô pha ngồi xuống, hai chân dài trắng nõn vẫn còn đọng mấy vệt nước, ánh mặt trời rọi xuống lập lòe hào quang nho nhỏ.

Trợ lý Tần tức giận đến run tay. Hiện tại trà xanh đều kiêu ngạo như vậy sao!

Phòng bếp ở đâu, nàng phải lấy dao phay.

Nữ nhân liếc xéo nàng một cái, ngữ điệu nhàn nhạt: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Tần trợ lý sửng sốt, biểu tình trên mặt thay đổi mấy lần, kỳ quái sao giọng nói của trà xanh lại giống Diêu Tổng tài y đúc.

Nàng theo bản năng đưa mắt xem xét về phía phòng ngủ: ".. Diêu tổng đâu?"

Nữ nhân nhếch mi, cười như không cười: "Chính là tôi."

Tần trợ lý: ???

Tần trợ lý: "Không! Diêu tổng của tôi không thể nào xinh đẹp như vậy! Cái mái bằng cắt như úp nồi của ngài đâu! Cái kính to chà bá của ngài đâu! Làn da làm sao trở nên trắng như vậy! Môi hồng như vậy! Mắt to như vậy!"

Trách không được 1 tháng ko thấy đâu, chắc chắn là đi thẩm mỹ viện đổi cái đầu.

Tần trợ lý kinh ngạc đến toàn thân co rút, tay run lên, điện thoại rợi lạch cạch trên đất.

Nàng như ở trong mơ mới tỉnh, hoang mang rối loạn xoay người nhặt điện thoại lên.

Còn chưa tới 2 phút! Chắc gỡ tin nhắn đi còn kịp! Mong phu nhân đừng nhìn thấy.

...Không ngờ điện thoại bị rơi vỡ cả màn hình.

Nàng lấy ngón tay chọt chọt, lại chọt chọt, không hề phản ứng.

Nội tâm bùng nổ thét chói tai.

Đưa mắt nhìn lên, phát hiện Diêu Tương Ức đang nhìn mình không chớp mắt, con ngươi tràn ngập nghi ngờ.

"Tần Xuân, cô có việc gì gấp à?"

Tần trợ lý điên cuồng lắc đầu, nhanh tay cho di động vào túi áo, từ trong cặp lấy ra tập văn kiện: "Hai vị tổng giám chấp hành yêu cầu ngài ký tên, còn có cái này là điều lệnh phái Cung tổng đến chi nhánh Đế Đô của bộ nhân sự cần ngài phải xem qua."

Diêu Tương Ức cầm lấy bút mà nàng đưa qua, lật từng trang văn kiên ký xuống tên của mình, nét chữ nhã nhặn lại mạnh mẽ.

Ký tên xong, Tần Xuân thành thạo sửa sang lại văn kiện, cất lại trong cặp, ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Diêu tổng, chủ tịch tìm không thấy ngài đang gấp đến hoảng, hỏi ngài khi nào có thể trở lại công ty?"

Diêu Tương ức khẽ mở môi mỏng nói: "Ngày mai"

Tần Xuân khẽ thở ra, tiếp tục nói: "Phu nhân nàng.. Gọi điện thoại cho ngài rất nhiều lần ngài cũng chưa nhấc máy, nàng thực lo lắng cho ngài."

Diêu Tương Ức đậy nắp bút lại, cầm trong tay xoay xoay trả lời nàng: "Cô hình như rất quan tâm nàng."

Tần Xuân trở nên khẩn trương một chút: "Tôi là fan của phu nhân, Bún ốc"

Thu Thanh Thì, cho tới nay đều duy trì là Tam Kim Ảnh Hậu (nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của 3 giải Kim kê - Đại lục, Kim Tượng - Hongkong và Kim Mã - Đài Loan), đang ở thời kì nổi nhất, đỉnh cấp lưu lượng, thực lực cùng nhân khí đều rất tốt, kỹ thuật diễn cùng sắc đẹp đều thuộc dạng đẳng cấp, fanclub lấy tên là "Bún Ốc".

Việc Tần Xuân là "Bún Ốc" mọi người ở trong công ty đều biết hết, nhưng mọi người đều không biết là nàng đã chính thức trở thành gián điệp của Thu Thanh Thì, bất cứ lúc nào đều phải báo cáo hành tung của Diêu Tương ức.

Hơn nữa tùy thời phải tiêu diệt người đê tiện có mưu đồ quấn lấy Diêu tổng phá hư hạnh phúc gia đình của các nàng.

Không có biện pháp, Diêu Tương ức trước kia tuy rằng có chút xấu, nhưng tốt xấu gì cũng là chủ của công ty giải trí Kinh Hồng, trong tay nắm giữ tài nguyên dồi dào, chưa biết chừng có hồ ly tinh nào đó bụng dạ khó lường muốn bò lên giường câu dẫn .

May mắn Diêu Tương ức đối với Thu Thanh Thì toàn tâm toàn ý, trước mắt là không có hành vi nào đáng lo lắng.

"Là như vậy sao?" Diêu Tương ức vẫn là bình tĩnh, ngữ điệu nhẹ nhàng

Tần Xuân rụt rụt cổ: ".. Là như vậy ạ."

Diêu Tương Ức gật đầu, ngồi vắt chéo hai chân thon dài với nhau, da thịt cùng quần áo cọ xát, phát ra tiếng vang sột sột soạt soạt.

Tần Xuân sợ chết khϊếp, cái lạnh từ bán chân đi lên, hận không thể cất bước chạy đi ngay: "Cái kia....Diêu Tổng, ngài có chuyện gì khác phân phó không ạ?"

"Không có."

"Vậy tôi trở về công ty không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa."

Diêu Tương Ức khẽ nâng đầu ngón tay, biểu thị đồng ý.

Tần Xuân như trút được gánh nặng, gật đầu mạnh, xoay người bước đi, mới vừa đi chưa được hai bước liền bị Diêu Tương Ức gọi lại.

"Đúng rồi, giúp tôi làm một đơn hiệp nghị"

Nàng lập tức cười đáp: "Được, về nội dung gì ạ?"

Diêu Tương Ức rũ mắt, đưa tay lấy điều khiển tivi, mở tivi, thần sắc đạm mạc như thường, đầu chưa từng lệch một độ: "Đơn ly hôn."

Tân Xuân: "!!!"

Tần Xuân: ".. Ai với.. Ai?"

"Tôi cùng Thu Thanh Thì"

Tần Xuân: "!!!!"

Tần Xuân: Thuốc trợ tim hiệu quả cấp tốc của tôi đâu.

Chợt, TV nhảy ra kênh Quả Xoài (Mango) đang phát lại chương trình .

Sở Vũ Tầm mặc một cái áo thun màu vàng đậm, toàn thân đang đứng ở trước ống kính xoay vòng vòng, cùng lúc đó lời tự thuật vang lên: "Đoan Mộc, hắn mang tôi đi Metersbonwe, khi thử quần áo xong nhìn vào gương tôi cũng không nhận ra trong gương là ai."

Tần Xuân thấy thật mơ hồ, Diêu Tổng trước kia không bao giờ xem mấy loại chương trình kịch bản phim thần tượng luyến ái nha!

Diệu Tương ức lúc này thì rất bình tĩnh mở notebook ở trên bàn trà ra, nghiêm túc sao chép lại lời kịch này.

Tân Xuân: "..."

Thu Thanh Thì hôm nay có một hoạt động ở Sân ga đế đô.

Nàng xuất thân, từ 16 tuổi được Đạo diễn Hongkong Chu Mạnh Đức nhìn trúng, đóng vai dân nữ bán hoa thời dân quốc, đoạn diễn không nhiều lắm, lời thoại cũng ít ỏi vài câu, nhưng nhờ vào diện mạo thanh tú mà ngoài ý muốn xuất đạo, chính thức làm diễn viên khiến cho khán giả như tắm mình trong gió xuân.

Tựa như giữa đêm hè nóng bức được uống ngụm Sprite ướp lạnh thấu tim, sảng khoái tâm hồn.

Từ đó suốt 10 năm, nàng từ một tay mới, trở thành nữ phụ xuất sắc nhất, rồi lại cật lực trưởng thành trở thành nữ chính xuất sắc nhất. Thời điểm tuổi trẻ luôn mang bộ dáng hăng hái khí phách.

Cho xe tiến vào bãi đỗ, fan đã sớm chờ ở chỗ này lâu ngày, thấy một chiếc xe màu trắng mẫu mới quen thuộc tiến vào tầm mắt, lập tức giơ cao lên bảng chữ màu tiếp đón.

Bãi đỗ xe tiếng hét lập tức vang lên đinh tai nhức óc, với đề-xi-ben cao nhất khiến những tiếng hét hóa thành tạp âm không thể nghe rõ. Trợ lý Tiểu Đào mang theo hai người xuống xe đầu tiên, chạy qua vừa đi thu quà vừa nói cám ơn, thỉnh thoảng lại làm động tác suỵt, ý bảo mọi người khống chế cảm xúc kích động.Độ trung thành của Bún ỐC với idol rất cao, phần lớn đều là fan lâu năm, hiểu được tính cách của Thu Thanh Thì vừa lễ phép vừa hiền lành, đối với fan cũng như thế, vừa nghe Đào Tử nhắc nhở thì lập tức im lặng, mỗi người tự giác che miệng lại.