Đáp Án Của Sau Này

Quyển 1 - Chương 8: Biến Động

Lyrish đang ôm sách ngủ đột nhiên cảm giác không trọng lực xuất hiện, cậu hoa mắt chóng mặt rơi "bịch" trên đất, sau đó lại không chịu nỗi mà ọe ra vài phát, chất lỏng chua lòm trong miệng khiến cậu tỉnh táo lại một chút.

Hiện tại cậu đang ở một chỗ rất tối, nguồn sáng duy nhất là bóng đèn ở trên cao. Phía dưới bóng đèn là một chiếc bàn Roulette, nhưng bên trên không có chip hay xu như trong sòng bạc mà chỉ có 16 lá bài lơ lửng đối diện nhau.

Nội dung của các lá bài đều là những dấu hỏi màu xám đại diện cho chưa biết. Nhưng thu hút tầm mắt của cậu là hai bóng đen ngồi sau các thẻ bài, một bên không ngừng khoa tay múa chân.

Cuối cùng, người khoa tay múa chân đó lên tiếng:

"Ấy! Phù thủy của cậu chết rồi kìa!"

Kế tiếp, tầm nhìn lại thay đổi.

Chỉ thấy cảm giác lạnh thấu xương lan tràn khắp cả người cậu, vầng sáng mặt trời nơi xa chiếu rọi xuống không khiến cậu cảm thấy ấm hơn, ngược lại là cảm giác cháy bỏng xuất hiện, tiếng thịt xèo xèo bị ăn mòn vang lên.

Đau đớn khắp người khiến cậu dần tê dại, thân dưới bị bỏng lạnh, thân trên lại như bị lửa thiêu. Sự tuyệt vọng hiện lên trong đôi mắt ngây dại của cậu thanh niên đang không hiểu chuyện gì.

Người ta nói, cảm giác bị chết cháy là cái chết khiến người đau đớn nhất. Cậu ta, mẹ nó hôm nay lại tự dưng được hưởng thụ phước lành quái quỷ này, có nên mắng bản thân hằng ngày đọc nhiều thứ sách quá kỳ dị hay không?

Ý chí bị sự mơ hồ bao trùm, chỉ thấy trước mặt cậu xuất hiện một đôi giày da bóng loáng. Cậu ta nhìn nó, khó khăn vươn một cánh tay ra, cổ họng khô khốc phát ra tiếng nỉ non nhỏ nhặt.

"Ngủ đi."

Tiếp theo tầm mắt lại tối xầm.

Cảm giác không trọng lực lần nữa xuất hiện, cậu ta mở bừng mắt, chỉ thấy trước mặt là cảnh chợ vui náo nhiệt, không có tòa nhà chọc trời, không có tiếng còi inh ỏi, chỉ có tiếng người ồn ào, tiếng ngựa hí vang lên và tiếng xe lộc cộc lăn bánh trên đường.

Lyrish nhìn họ, trong đầu mờ mịt trống rỗng, nhận thức còn lại chỉ có hai chữ ― hỗn loạn.

Bọn họ nói đủ loại ngôn ngữ, trang phục đặc sắc và rực rỡ. Có nàng thơ mặc đầm rococo vàng óng nhiều lớp, phú bà mặc tà áo dài đi lại, quan lại khoác trường bào vẫy quạt, cảnh sắc như nồi chè thập cẩm.

Bỗng dưng, quang cảnh trước mắt bị một tấm màn ngăn cách, mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập khoang mũi khiến cậu quặn bụng, lại muốn ói.

Cậu vội quay đầu, cảnh tượng đập vào mắt xém khiến cậu ngất xỉu.

Trước mặt là 2 bộ thi thể bị trói trên giá chữ thập, từ đây cậu có thể mơ hồ thấy được một trong hai cái xác đó là cậu ta, người còn lại thì máu thịt be bét nhìn không ra là ai.

Nhưng "cậu ta" cũng không khá hơn là bao.

Hai hốc mắt bị cọc gỗ ghim vào, toàn bộ nội tạng đều bị moi ra, còn có thể nhìn thấy phần cơm nhuyễn đang tiêu hóa một nửa đã chuyển thành màu vàng dọc theo lớp ruột lòi ra. Cực kỳ gớm ghiếc.

Bấy giờ, cách đó không xa còn có một bóng người khác, người này là Phạm, là kẻ kín miệng giữ chữ như vàng ở trong nhóm, từ khuôn mặt đặc trưng thấm đẫm vẻ buồn ngủ của y là không thể lầm đi đâu được.

Trong nhát mắt, ý nghĩ cậu ta bị Phạm gϊếŧ hại liền xuất hiện ngay trong đầu. Nhưng rất nhanh cậu đã phải bác bỏ đi suy tính chủ quan này.

Trên người của Phạm, những ký tự màu vàng trói buộc y, tuy mặt vẫn chỉ có sự đạm nhiên bình thản và đôi mắt thâm đen, nhưng đôi chân phía dưới đã phân tán ra thành đủ loại số liệu màu xanh, nhìn qua thì y cũng sắp chết rồi.

"Cậu thấy không, tay súng thần của chúng ta cũng sắp chết rồi kìa, đáng tiếc đáng tiếc."

Âm thanh xa lạ vang lên, lúc này Lyrish mới phát hiện có một người đang đứng đằng sau Phạm, người này hài hước vỗ tay, thoải mái lại nhuốm một chút điên dại.

Cậu nghe mà ngẩn người, từ từ nâng cao cảnh giác.

Đoàn Phạm lúc ở trong Tổng cục tuy chỉ biết ăn rồi làm vài công việc lặt vặt của người bên bộ kỹ thuật nhưng y lại là người của quân đội, lội bùn tắm phân hơn 3 năm, lúc xuất ngũ cũng chỉ mới 23 tuổi.

Còn lý do để xuất ngũ mà không đầu quân cho lực lượng truy bắt Tiến Hóa Giả phạm tội vốn đã được định sẵn ngay từ trước thì chỉ vì — Đối tượng y để ý lúc đầu là "nhân viên thư viện nhỏ" của quốc gia, khi mới gặp nhau trong một nhiệm vụ truy bắt đặc vụ lẻn vào nội bộ của chính phủ, vì là người trông coi một phần tư liệu tuyệt mật nên cả hai đã gặp nhau, rồi người nọ gia nhập Bộ Giám Sát Tiến Hóa Giả nên y xuất ngũ để theo đuổi người ta.

Người ta nói không sai "tay súng luôn là kẻ si tình", theo đuổi người ta 3 năm chưa dứt, thậm chí đã bẻ cong được người ta.

Theo lý thì y không thể đơn giản mà an lành xuất ngũ như vậy được, nhưng biết sao giờ, đều là con ông cháu cha cả thôi.

Gia thế của y lớn, người trong nhà đều có công lao trong việc cải tổ lại nền văn minh và tham gia quân ngũ, mà trong tay y còn có con át chủ bài là tổ chức hacker, muốn gây sự với y thì một phát vào đầu như chơi.

Nhưng đây là bí mật nhỏ của y, trừ mấy người trong nhóm ra thì cũng chỉ có quan chức cấp cao mới biết được. Vậy nên khi nghe bóng đen nói thế thì cậu mới có chút ngẫn ngờ.

Đây chắc chắn không phải giọng của người trong đội, âm thanh khàn như sợi loa thô ráp nghe cực kỳ khó chịu. Hơn nữa lấy thực lực của Phạm mà vẫn bị đánh thành ra thế này thì có thể nói, tên này cực kỳ nguy hiểm.

Đang mải suy nghĩ bằng bộ não mệt mỏi của mình, tầm mắt của Lyrish lại bị các đốm sao lách tách che kín, tai bỗng dưng ù lên, cậu ta tiếp tục mất ý thức.

***

Sau khi thoải mái hạ bệ Cây Con, An thu lại cây quạt không hề bị ám chút mùi hôi nào, bề ngoài đen tuyền của cây quạt vẫn cứ mãi một màu như thế, chữ viết bên trên cũng không hề chịu sự ảnh hưởng gì.

Vì hệ thống đã yêu cầu là phải hủy diệt Cây Con nên hắn không thể đi nhặt tàn tích được, ý nói là hắn không được thu phục Cây Con vào trong thẻ bài của mình, bởi vì bị nhốt trong thẻ bài tương đương với việc sống, mà sống lại không cùng nghĩa với hủy diệt nên cũng chỉ đành đòi gặp kẻ đã mang bọn họ tới đây mà thôi.

Việc đòi gặp kẻ kia có thể rất nguy hiểm, nhưng với một kẻ sống chết ngàn lần còn có cửa sau chống lưng như hắn thì chuyện này chẳng chút nhằm nhò gì, không tin vào thứ gì chứ đùi vàng thì chắc chắn phải tin 100%.

Lúc này từ trong đống vụn gỗ lặt vặt mà Cây Con để lại xuất hiện một thứ đồ màu đỏ, nó tỏa ra ánh sáng của máu, hoa văn tinh xảo như được đúc kết từ tâm linh gây ấn tượng mạnh với người lần đầu nhìn thấy, cái cảm giác chớp ngợp vì sự tà dị và gian ác của nó khiến An có dự cảm không lành.

Không biết thì phải hỏi, hắn quay đầu nhìn Tinh Linh Bảo Vệ cũng đang ngơ ngác, nhân lúc nó còn đang sững sờ mà hỏi: "Đó là cái gì?"

Tinh Linh Bảo Vệ giật mình một cái, nó không trả lời câu hỏi của An mà chỉ đang lo lắng cho Queen, suy tính đi ăn máng khác cũng càng ngày càng lớn.

Đây là một phần mảnh vỡ của Queen, hàng phòng thủ thứ nhất và cả những cái sau đều có chứa mảnh vỡ linh hồn của Queen, tất cả những cái này đều có tác dụng bảo vệ lãnh thổ nhất định và cả những lúc nào Queen cần, ngài ấy đều có thể cướp đi tất cả mảnh vỡ linh hồn rải rác khắp nơi, những mảnh vỡ như thế đều theo thời gian mà bổ sung thêm được các đặc tính khác, Queen khi đó sẽ mạnh hơn ban đầu không biết bao nhiêu lần.

Còn nó tuy không được tạo từ mảnh vỡ của Queen nhưng lại rất được Queen chú trọng, nhìn vào lượng thông tin mà nó có được và trí thông minh này đi, nó đã là vượt trội nhất từ trong đám ngu dốt đó rồi.

Nó được tạo ra với nhiệm vụ là bảo vệ hàng phòng tuyến này, tương đương với việc nhiệm vụ của nó là bảo vệ thế giới này, vậy nhưng đối diện với kẻ tâm tính không rõ, sức mạnh khôn lường như tên trước mặt đây thì nó cũng chỉ đành đề cao tính mạng của mình lên một chút, còn việc có bảo vệ được nơi này hay không, nó không để ý nhiều như vậy được.

Tinh Linh Bảo Vệ bỗng cảm thấy cả người của mình nhẹ bẫng đi, nó quái dị nhìn hắn, bắt đầu nghi ngờ tên này có thuật đọc tâm.

Thế nhưng hắn không hề để tâm đến nó, cái hắn đang chú ý là bảng giao diện xanh kèm thêm lời thông báo đến từ vị hệ thống chưa biết tên đang nổi lơ lửng ở trước mặt:

【Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng nhân viên công tác [Kiều Thi An ](?) đã hủy diệt được [Cây Con] thu được một mảnh vỡ linh hồn của chủ thể [Queen], việc làm của bạn đã giúp chúng tôi có thể nhanh chóng đột nhập vào nơi [Queen] đang ở, đồng thời cũng gây ra tổn hại nghiêm trọng cho [thế giới 611].】

【Để chi tiết hơn, chúng ta có thể nói chuyện được không?】

***

Sau khi cảm giác không trọng lực biến mất, sự khó chịu do nóng bức xuất hiện, tiếp đó là giọng nói quen thuộc lay động cậu ta dậy.

Lyrish mệt mỏi mở mắt, trải nghiệm cảm giác mạnh khiến cậu không còn hơi sức đâu mà để ý đến chuyện khác, não bộ cũng lười tiếp nhận những phản ứng kì lạ xung quanh.

"Tôi nên gọi cậu ta là gì nhờ? Tiền bối hay là em trai? Ầy, thôi gọi là cậu đi."

Có giọng nói của ai đó vang lên, vừa lạ vừa quen khiến trí não của cậu dần sinh động hơn.

一 Là ai vậy? Đang nói mình sao? Mình có tuyển ai nhờ?

一 Ô, hình như có Hana á.

一 Trong trường hợp này nên gọi là tiền bối nhỉ, nhưng mà cũng không phải, xét theo độ tuổi thì mình vẫn bị gọi là em trai.

Suy nghĩ trong đầu cứ xoay vòng vòng, đôi mắt cậu khẽ mở ra, ánh nắng chói chang liền đâm vào tròng mắt. Cậu theo bản năng nheo mắt lại, cảm thấy bỗng dễ chịu hơn một chút.

Đến khi lần nữa hé mắt, bóng người thanh niên tóc vàng đang đứng ngược sáng xuất hiện trong tầm nhìn của cậu, Dian đẩy viền kính sau đó liền bước sang một bên, để cho ánh sáng chói mắt lần nữa chiếu vào cậu.

Đề phòng từ trước, Lyrish liền lấy tay che mặt, cả người co quắp lại như con tôm, cũng không biết là bị chơi xỏ như vậy bao nhiêu lần. Khi đã hoàn toàn thích nghi với ánh sáng, cậu thanh niên tóc tím mới đứng bật dậy, vẻ mặt cũng vui tươi hơn không ít.

Đối với những con người không biết liêm sĩ là gì ở trong nhóm, cậu sớm đã tập thành thói quen phải đề phòng những gì mà bọn họ có thể làm ra, ví dụ như đột nhiên tốt bụng đi giúp đỡ, lại bỗng sáp lại gần nói chuyện như thân thiết lắm chẳng hạn, tất cả đều đáng đề hoài nghi và phê phán.

Nhưng chỉ giới hạn với người trong đội thôi, con người vẫn luôn thật kì lạ và khó hiểu như vậy.

Vừa nhìn quanh vừa phủi phần cát vàng dính trên quần áo, Lyrish im lặng tìm kiếm hình bóng quen thuộc của Kiều Đội rồi mới muộn màng phát hiện ra hắn không có ở đây.

一 Chả lẽ lại rơi vào khoảng không gian đặc biệt nào đó? Lyrish ngẫm nghĩ, tầm mắt của cậu lại bị thu hút bởi một nhóm người khác vẫn luôn nhìn chằm chằm sang đây.

Đám người xa lạ đó có vẻ đã quen biết nhau từ trước, biểu hiện bình tĩnh cùng với nét mặt thong dong của bọn họ như chẳng hề để tâm tới sự việc kì lạ này, thỉnh thoảng cũng nói cười với nhau khiến cậu bắt đầu nghi ngờ lập trường của bên đằng ấy.

一 Chẳng lẽ bây giờ mới xuyên không thật? Nhưng mà xuyên vào cái chỗ khỉ ho cò gáy này thì làm được cái gì? Đừng nói là chuẩn bị chém nhau nha..... Lyrish trợn mắt, sau đó thì vội điều chỉnh lại cảm xúc để bên kia không bắt được biểu hiện này của cậu.

Cậu quay đầu nhìn Phạm, phát hiện tên kia cũng đang nhìn mình, không hiểu sao mà trong lòng cậu có chút khó chịu, chắc là do vì nhìn thấy mấy cảnh tượng khó hiểu vừa rồi. Cậu dùng tay chỉ vào mình rồi chỉ vào đám người bên kia, bày tỏ muốn đi hỏi một chút.

Thấy hắn gật đầu thì cậu liền dẫn đầu bước đến chỗ bọn họ, khuôn mặt thanh niên nhưng có vẻ non trẻ bày ra nụ cười có lễ, người khẽ nghiêng về phía trước, hai tay cũng chắp vào nhau như rất thành thật và mong chờ.

"Xin chào, xin hỏi mọi người cũng bị kẹt ở đây sao?" Lyrish hỏi, cậu cười gượng: "Cũng không biết vì sao lại xuất hiện ở đây, mọi người biết nguyên nhân không? Chúng tôi còn có việc rất quan trọng cần phải làm."

Đám người kia nheo mắt đánh giá cả bọn, sau đó cô gái mặc váy trắng nói, "Các cậu mới làm gì, ý tôi muốn hỏi là công việc các cậu đang làm trước khi bị kéo vào đây ấy."

Cậu chàng ngẫm nghĩ rồi quay đầu nhìn các thành viên khác, cuối cùng thì vẫn trả lời: "Chúng tôi vốn đang họp tại công ti, không biết vì sao tôi lại đột nhiên chóng mặt và buồn nôn, rồi đến lúc tỉnh dậy đã xuất hiện ở đây rồi."

"Ra là vậy, hình như bọn họ bị hệ thống bỏ quên rồi." Cô ta khẽ lẩm bẩm, nhưng với thính giác nhạy bén, ai ở đây cũng đều nghe thấy được, "Chúng ta về thôi, bọn họ là người mới, đánh với bọn họ chỉ có nước tốn thời gian."

"Ầy, xui xẻo chết đi được, mới sáng bừng mắt bị kéo vào đây thì chớ rồi lại còn gặp người mới....Nhi, anh thấy vận may của em lại đi chơi rồi." Một nam thanh niên ăn mặc xộc xệch cằn nhằn, mái tóc đỏ rực như ngọn lửa bị cậu ta vò cho loạn hết lên, thế nhưng trông không hề xấu mà càng đậm chất boy phố hơn.

"Luật bù trừ." Từ trong nhóm người cao lớn xuất hiện một bé gái tóc đen cột hai bím, chiếc váy ngắn nhỏ của em như được rải kim tuyến mà phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới mặt trời chói chang, khí chất trưởng thành sớm của em khiến người vừa cảm thấy sợ hãi lại dè chừng.