Phía sau vang lên tiếng loạt xoạt, vài giọt nước rơi tí tách trên nền đất, lá cây đã phân hủy hơn non nửa dính kèm với đất, vẻ ngột ngạt không tên khiến người khó lòng hít thở tựa như xung quanh đang có vô số cặp mắt chiếu lại đây, khiến người rùng mình.
Mùi thối tanh hôi như lát thịt lâu ngày được ngâm trong nước khiến người buồn nôn quanh quẩn chóp mũi, chỉ càng khiến người không khỏe.
An dừng bước chân, điềm tĩnh nhìn xung quanh.
Với tư cách là đội trưởng, hắn luôn phải đảm bảo các đội viên nhà mình luôn được bảo hộ chặt chẽ, không ai bị rơi rớt phía sau. Tuy thực lực của mỗi người hắn đều rõ, cũng biết bọn họ tự có thể bảo vệ mình, nhưng ý nghĩ này như đã ăn sâu tâm trí hắn, khiến hắn không thể nào bỏ qua.
Cũng đều do anh ta....An khẽ lắc đầu không dấu vết nghĩ. Hắn đứng đó như trời trồng, đến tận khi mưa bắt đầu chuyển to vẫn chưa động đậy.
Lá cây xào xạc đung đưa trong cơn gió, tiếng sấm chớp vang dội trong màn đêm, mùi thịt thối nồng đậm tựa như ngay trước mặt hắn là một khối thi thể ngâm trong nước lâu ngày tỏa ra, dồn nén đi chút không khí trong lành hắn mang theo.
Hệ thống Bug nhìn An cầm quạt, bình thản như đã quá quen thuộc với cảnh này, nó nêu rõ tình hình:
"Như đã nói trước đó, dị đoan này có khả năng sinh sản, thuộc kiểu hình chỉ biết đấm chứ không biết tránh, ra tay rất dứt khoát không chút tình cảm. Còn nữa, tôi đã đo lường qua, dị đoan được sinh ra lúc sau rất mạnh, theo lẽ thì tôi cảm thấy nó sẽ đại diện cho cả gia tộc nhà nó vì nó đã được thăng cấp từ không có não trở thành trẻ thiểu năng trí tuệ."
"Cơ bản thì có thể giao tiếp được."
"....Cậu đang nhân cách hóa nó à?" An nhướng mày nhìn quá trình cây xanh bứng gốc không hợp lẽ thường đang diễn ra trước mặt, dị biến dần phát sinh ở xung quanh, không mặn không nhạt nói chuyện với nó.
"Thì bình thường cậu cũng dùng từ dị đoan để gọi đám Tiến Hóa giả phạm tội đấy thôi. Tôi chính là công nhân thiện lương bị cậu dạy hư." Nghe giọng cũng có thể tưởng tượng ra cảnh nó đang nhún vai tỏ vẻ vô tội bất lực.
An lần nữa mặc kệ lời châm chọc của nó, gập quạt lại rồi tay vung mũi quạt hướng về phía đám cây bên cạnh, gọn gàng cắt đôi thân cây to khỏe của chúng nó.
Chiếc quạt này cũng không đơn giản chỉ là dùng để quạt mát, nó là món quà trong một lần hắn và Hệ thống Bug dạo chơi qua một thế giới, đó cũng là nơi hắn có được kỹ năng Linh Hồn Thương Vong có thể sống lại này.
Thứ hắn cầm theo không có gì là vô dụng.
Mưa tuôn xối xả rì rào bên tai, hơi lạnh ẩm ướt từ đầu xộc thẳng vào sống lưng cao gầy khiến nhiệt độ trong cơ thể hắn nhanh chóng giảm đi. An không để chúng vào mắt mà nhẹ nhàng xoay người tránh đi một loạt nhánh cây hướng thẳng mặt hắn, lại chậm chạp nhảy lên đã giãy khỏi đám nhánh cây đang cuốn lấy chân hắn, ý đồ muốn kìm giữ hắn lại.
Tố chất thân thể cùng năng lực siêu phàm của hắn không phải để trưng, nhưng hơi lạnh thẩm thấu do cơn mưa mang đến lại như con rắn độc đang phun ra chất độc lạnh lẽo của mình. Nó vừa nhanh lại vừa cứng rắn, hạt mưa nho nhỏ tưởng chừng như chỉ có vậy lại là thứ tiềm tàng nguy hiểm lớn nhất.
Rét buốt khiến động tác của hắn dần cứng nhắc là ví dụ.
Nếu đoán không lầm, đây là thứ phụ trợ khiến đám cây ngu ngốc kia có thể săn mồi.
Cũng không biết vì sao lại bố trí như vậy, thường ngày cũng không mấy ai lui tới cơ mà....
Trong khi suy nghĩ xoay chuyển hắn ở trên không đã một lần nữa cắt đôi một cái cây thân cao 1 mét, máu thịt trong đó ùa ra lại rất nhanh đã bị đám nhánh cây khác cướp sạch.
An liếc nhìn đám cây rậm rạp xung quanh lại thử bật lên, nhảy đến chỗ khác.
Không ngoài dự liệu, bên cạnh xa xa đến mười mét vẫn là đám cây đang nhao nhao chen vào, thân chúng quá to, chen chúc đến chỗ hắn như đang khát cầu miếng thịt tươi ngon, mặc kệ cây khác có bị đè bẹp hay không, cùng lắm là lại cất thịt dùm cho nhau.
Nhảy đến ba bốn lần, hắn hoàn toàn xem rõ tình hình hiện tại của bản thân.
Hắn bị vây công....Còn là loại kẻ địch nhìn không thấy điểm cuối...
An sớm đã nhận ra vấn đề, dính líu với đám cây này chỉ khiến cơ thể hắn dần suy nhược, cuối cùng biến thành miếng thịt tươi ngon lành cho bọn chúng, hết rồi lại có. Mãi đến tận khi hắn mất khống chế mới thôi.
Khái niệm "mất khống chế" này thường là chỉ Tiến hóa giả quá lạm dụng năng lực của mình, dùng nhiều sẽ dẫn đến tâm trí hỗn loạn, từ đó biến thành dị đoan hình người hoặc trực tiếp sa đọa thành quái vật, thứ này hắn vẫn luôn gọi chung là dị đoan. Để kiểm tra xem liệu một Tiến hóa giả có nguy cơ mất không chế hay không, Bộ Giám Sát Tiến Hóa Giả Quốc Tế đã tạo ra một thiết bị đo lường mức độ hỗn loạn trong cảm xúc của các Tiến hóa giả, nhằm ngăn ngừa và hỗ trợ các Tiến hóa giả kịp thời.
Hắn đúng là có thể rời khỏi đây, chờ đợi thời cơ cùng những người khác tiến vào càn quét, nhưng sẽ không ai đảm bảo là lại có thêm ngoài ý muốn gì hay không, ví như quý ông, quý bà làm chủ nơi này lộ diện, tức giận thổi bay bọn họ. Hoặc là chỉ lộ diện thôi đã khiến bọn họ trở thành phân bón cho đám cây này.
Không phải hắn sợ, thứ khiến hắn quan tâm nhất vẫn là những đội viên khác, Chu Tây và Đoàn Phạm có thể hỗ trợ đưa từng người xuyên qua thời không trở về thế giới ban đầu, thế nhưng vị kia có lộ mặt để gây khó dễ hay không, có nằm ở thế áp đảo bọn họ hay không, hắn không biết.
Trong khi suy nghĩ lại chuyển đến hình ảnh các đội viên thân quen chết già ở đây, hắn hoàn toàn bị các nhánh cây không xử lý đâm lỗ chỗ ở trên người, từng miếng thịt bị tróc đi, máu tươi nhiễm đỏ chỗ hắn đứng.
Giây lát, cả cơ thể hắn sụp đổ như không có xương, đám nhánh cây như hổ đói nhào đến, tức khắc đã càn quét sạch sẽ.
Mọi chuyện vẫn chưa xong, các thân cây lại quay qua đại chiến với nhau, không quản địch ta, cây này chết lại thành chất dinh dưỡng cho cây khác.
Một đám mây đen lơ lửng giữa không trung, nó có hai mắt, ngoài ra thì không còn có cái gì khác.
An với bản thể là mây đen nhanh chóng suy nghĩ đối sách, đôi mắt mơ hồ đen thẳm như vực sâu đã không còn màu đỏ của lúc trước, phù văn hình xoắn ốc cũng không thấy đâu.
Hắn đang suy nghĩ, làm thế nào để khiến đám cây này "sinh con".
"Sinh con", ít nhất có thể để hắn nhân lúc đám cây này tụ tập lại một chỗ mà có cơ hội phá hủy đứa con bọn nó đang ấp ủ, nhân lúc nó yếu ớt chưa ra đời mà mạnh mẽ diệt trừ, có khả năng sẽ có thể tiêu hủy được đám cây này. Nếu không, cho dù hắn có tái sinh bao lần cũng chỉ là cung cấp thêm thức ăn cho bọn chúng.
Kỳ thực hắn đang tự làm khó mình, bởi vì hắn quả thật có thể hủy diệt toàn bộ nơi này, diệt trừ đi tất cả. Nhưng như thế cũng có thể khiến hắn toàn vẹn không thu được manh mối nào rời khỏi đây, quan trọng hơn nữa là sẽ không có thứ nào đáng để được coi là chiến lợi phẩm, hơn nữa, hắn cũng không muốn chưa gì đã để lộ ra con bài tẩy quan trọng nhất của mình.
Hắn cần điểm thúc đẩy để khiến đám cây kia "sinh con".
Nhưng điểm thúc đẩy rốt cuộc là gì?
Nghĩ vòng vèo một hồi cũng sẽ quy về thứ có nhiệm vụ bảo vệ hay cai quản nơi đây.
"Tinh Linh Bảo Vệ." An và Hệ thống Bug đồng thời lên tiếng.
Cái tên này là lâm thời nghĩ ra nhưng mục tiêu chỉ đến đã quá rõ ràng.
Khách quan thì chỉ có vị chủ nhân tạo ra nơi đây mới có nhiệm vụ đấy, nó sẽ cai quản toàn bộ không gian cùng thời gian bên trong lãnh thổ của mình, tuyệt đối sẽ không nhân nhượng hay chia sẻ công việc này cho người khác. Nhưng nếu có thể một mình tiếp quản nơi đây thì chỉ có thể có một khả năng.
Mọi chuyện hiện tại chỉ như trò lừa bịp.
Vị chủ nhân kia nếu có thể vừa đảm bảo thế giới của mình không bị thế giới khác cắn nuốt mà còn có thể đồng thời điều hành mọi chuyện bên trong, bảo vệ thế giới khỏi kẻ khác xâm lấn thì đáng lẽ không nên rơi vào tình trạng hình thành thế giới kép này. Mà thế giới kép lại được tạo nên từ hai bên cân bằng, không ai dám chắc tình thế hiện tại có thể tiếp tục duy trì trong bao lâu.
Phải hiểu rõ định nghĩa của hai từ [Chống lại] và [Bảo vệ] bên trong thế giới này.
Chống lại là mỏ neo của bảo vệ, tựa như thế giới này đang kháng cự lại lực ăn mòn của thế giới tiến hành cắn nuốt kia khiến hai bên lại vô tình rơi vào tình thế cân bằng, đấy là thứ nếu lơ là một giây cũng có khả năng không thể vãn hồi. Là thứ dẫn đến [Bảo vệ].
Nhưng [Bảo vệ] lại khác [Chống lại], nó chỉ đảm bảo lãnh thổ của mình vẫn vẹn nguyên, năng lượng có thể cho đi, sứ mệnh có thể bị cướp đoạt, chỉ cần "giữ cho nó an toàn và không hư hỏng", cái gì nó cũng có thể trả giá.
Hai thứ liên quan đến nhau, là chuỗi mắt xích có cái này mới có cái kia.
Mà ở tình huống hiện tại, cả hai vị chủ nhân kia rõ ràng đang ở trên đà giằng co, ở trong mắt chỉ có đối phương, căn bản không thể phân ra chút lực lượng dư thừa nào khác. Thế nên, có thứ khác tiến hành bảo vệ lãnh thổ lại là chuyện hiển nhiên phải có.
Mà thứ này, được bọn hắn gọi là Tinh Linh Bảo Vệ.
Hệ thống Bug có chút chột dạ không dám nói ra lời trong lòng đưa tay ôm mặt, có chút xấu hổ quay đi, không có nói ra khỏi miệng câu kia. Dĩ nhiên, nó cũng có suy nghĩ như An.
Kỳ thật An còn nghĩ đến một loại khả năng khác, đó chính là hai vị chủ nhân này có lẽ là đồ điên, tò mò chuyện sau khi để hai thế giới l*иg vào nhau sẽ như thế nào.
An không nói gì, chỉ tiếp tục ấp ủ suy nghĩ trong lòng.
Máu đánh cược cao và tò mò tự hại có lẽ không phải là đồ điên, nhưng đồ điên chắc chắn sẽ có dạng tính cách này. Bọn họ thường sẽ không màng đến cái gì, chỉ cần thỏa mãn cái gì đó của mình, thì bọn họ đều có thể bỏ hết vấn đề khác ra sau đầu.
Nếu là cái sau thì hiện tại nhắm chừng bọn hắn đã bị để ý, bởi nếu bọn họ không hứng thú với bọn hắn thì bây giờ đám đội viên của hắn đã biến thành thây khô hay thịt heo treo giữa trời rồi.
Thế này chỉ có thể nói rằng, mọi chuyện đều sẽ có đường ra. Đương nhiên, hắn cũng không phải đồ điên, hắn không thể lúc nào cũng nắm bắt được tâm lý của bọn họ, lỡ như ngay hiện tại bọn họ hết hứng thú hay thích nhìn bọn hắn giãy giụa trong đau khổ thì hắn cũng hết cách. Chỉ có thể gắng gượng cùng Chu Tây và Phạm chống lại nó mà thôi, mặc dù so với bọn họ hắn cũng chỉ là con kiến nhỏ nhoi.
Vậy nên, đáp án là có thứ tương tự như Tinh Linh Bảo Vệ cũng không thấp hơn là bao nhiêu so với không có, chỉ chờ vận may đến.
Hắn im lặng nhìn quanh một vòng, đáng tiếc tầm mắt bị mưa tuôn xối xả che lấp, kết hợp với đám nhánh cây ngoằn nghèo cứ liên tục di chuyển khiến cho việc hắn tìm ra chỗ khác thường lại càng thêm gian nan.
"Cậu làm sao dám chắc cái thứ kia sẽ ở gần đây?" Hệ thống Bug khó hiểu hỏi.
"Nếu nó không ở gần đây thì làm sao biết được tình hình hiện tại của kẻ xâm nhập?" An không để ý hỏi ngược lại, đôi mắt đột nhiên đảo màu, tròng mắt trắng chuyển thành đen, đồng tử từ đen thành trắng, nhìn không ra là mắt người.
"Có thể là đang trú đâu đó trong không gian tối, lặng lẽ nhìn xuống đây." Hệ thống Bug vừa nói xong liền có đáp án, nếu nó đang trú trong không gian tối nào đó, vậy thì có nó để làm gì.
Ừ nhỉ, mình tra xét mà không thấy cũng không báo thì hiển nhiên đã nêu rõ ở đây không có không gian tối nào khác, huống chi vật kia cũng không có khả năng có không gian tối, cái này là đặc quyền của chủ nhân của một thế giới mới có, thứ kia căn bản không thể nào có được. Bởi vì nó không phải hệ thống, tự nhiên không có kho dữ liệu, vậy nên trừ khi cấp bậc của nó đã đạt tới trình độ của Hệ thống phụ, nếu không không thể tự tạo không gian tối.
Hệ thống Bug cười gượng hai cái, rất nhanh vứt chuyện này ra sau đầu, tập trung nhìn An làm việc.
Trong tầm mắt của An là một màu trắng ngà lành lạnh, trong đó không có mưa, không có cây cối, không có trời đất, chỉ có từng mảng màu trắng tinh phân biệt theo từng cấp độ thay đổi. Trong thoáng chốc tựa như đã lạc vào trong dòng sữa sền sệt.
Đột nhiên trong mảng màu trắng ấy, có thứ màu ngã xám dạng cây nhỏ khẽ nhấp nhô, nó khi thì nhìn trái, khi thì nhìn phải. Tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó.
An dạng mây đen trôi nổi tới trước mặt thứ kia, chỉ thấy trên cái thân cây như người của nó có ba cái lỗ là màu trắng tinh khiết, hoàn toàn khác biệt với những thứ khác, rõ ràng biểu thị ra sự đen tối đến cực đoan của ba cái lỗ kia.
Có lẽ nó cảm nhận ai đó đang nhìn mình, cả người dừng lại một chút sau đó chầm chậm nhìn qua nhìn lại.
Nó đang cảnh giác.
Nó tìm một hồi không thấy ai liền nhỏ giọng lẩm bẩm: "Queen, kẻ đột nhập kia hình như chết rồi, có cần tôi thu thập xác hắn về cho ngài không? À, nó nát bấy rồi."
Như nghe được câu trả lời nào đó, nó liền cung kính "vâng" một tiếng rồi phất cánh tay sợi leo của nó lên, đám thân cây nhận được tín hiệu liền thôi chém gϊếŧ, lần nữa cắm rễ xuống đất.
Mưa cũng đã ngừng hoàn toàn.
An thấy nó định rời đi, "bùm" một tiếng trở về dạng người, nhanh tay nhanh chân bắt lấy nó.
Tinh Linh Bảo Vệ phản ứng cũng rất nhanh, định phất tay triệu tập lũ cây nhưng tay chưa kịp vươn đã bị An đưa một ngón tay chặn miệng, bốn ngón khác cố định hai tay, tay còn lại cố định hai chân nó. Thẳng thừng xách nó lên mà nó chẳng làm gì được.
Tinh Linh Bảo Vệ:.........
"Xin chào, rất vui vì được gặp, người ngoài hành tinh." An vẫn mỉm cười, hai tay vẫn khắc khe chế trụ nó.
Đôi mắt như hố sâu vực thẳm của nó khẽ nhúc nhích, đột nhiên xuất hiện hai tròng mắt vẫn đυ.c của người chết, nhìn chằm chằm An.
An vẫn ung dung mỉm cười, hai tay đột nhiên thả lỏng, Tinh Linh Bảo Vệ liền rơi bịch xuống đất.
Khóe miệng nó giật giật, cố gắng lật người để đối mặt với tên kia.
Hai tay và hai chân nó đã bị chỉ đỏ không biết từ đâu trói lại, khóe miệng bị băng keo sát sao dán chặt lại, một lời cũng nói không được.
-Hiện trường bắt cóc man rợ của tên tội phạm và bị hại.
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Hệ thống Bug khi nhìn thấy cảnh này.
"Biết chữ không nhóc?" An cười cười, trong tay lại xuất hiện cây quạt đen tuyền.
Tinh Linh Bảo Vệ sầm mặt không nói, nó vừa cảnh giác vừa phát bực.
"Được rồi, nhóc biết nên làm thế nào để thúc đẩy quá trình sinh con của đám cây này không?" An thản nhiên như không mà hỏi, quần áo trên người hắn vẫn là bộ đồ vừa mặc, hai tay vẫn được găng tay đen bao bọc, nhìn qua không hề khác với vừa rồi.
Lòng tự tôn bị dao động mãnh liệt, nó run rẩy cố kiềm chế, dùng đôi mắt cá chết của mình trợn trừng nhìn An, tựa như hai tròng mắt ấy lúc nào cũng có thể rơi ra khỏi hốc mắt để trả lời cho hắn.
"Ha ha, chúng ta cũng chỉ vừa mới gặp mặt, không tình nguyện giúp đỡ là lẽ đương nhiên." An khẽ cười ra tiếng, sau đó hắn liền cầm cây quạt trong tay mình đập mạnh về phía Tinh Linh Bảo Vệ.
Bịch một tiếng, đầu của Tinh Linh Bảo Vệ liền cắm vào đống bùn đất dưới chân, may mà hắn dừng tay kịp lúc, nếu không quạt đen trong tay cũng lây dính chất bùn.
"Tò mò muốn biết tại sao tôi lại đi tìm chết không? Nếu nhấc đầu ra được thì nhìn lên trời, chỗ đó có đáp án đấy." An thân thiện ngồi xổm xuống nói chuyện với Tinh Linh Bảo Vệ, vui vẻ chia sẻ niềm vui.
Tinh Linh Bảo Vệ im lặng một hồi sau đó ngoan ngoãn gập người, nhấc đầu ra khỏi bùn đất, xoay đầu nhìn xung quanh.
【Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng nhân viên công tác [Kiều Thi An ](?) đã chăm chỉ kích hoạt đến tuyến hệ thống, nhận được phiếu chơi game +1, lượt quay thẻ bài +1; được quay về hiện thực trong 10 phút】
【Hệ thống nhắc nhở: Nhân viên công tác [Kiều Thi An](?) hãy tiến hành thúc đẩy quá trình [Cây Con] ra đời và hủy diệt nó, từ đó tạo ra bug cho [Thế giới 611] để nhận được khen thưởng!】
Tinh Linh Bảo Vệ:......
-Đù xxx, trắng trợn như vậy?!
-Queen chắc chắn đã thấy, bây giờ nó mà mở miệng giúp tên này thì toi đời chắc luôn....Khoan, tại sao nó phải giúp, nó không nói thì tên kia làm sao mà biết được!
Nó lườm nguýt nhìn An, nhất quyết không mở miệng.
"Tôi biết nhóc đang sợ hãi vị Queen gì đó, nhưng giờ nhóc đã bị bịt miệng mà cái bảng xanh này vị kia lại không thấy được đâu. Vậy nên chỉ cần viết chữ lên trên bảng này cho tôi thì sẽ chẳng ai biết là do nhóc tiết lộ. Không tin nhóc kiểm tra đi." An nhỏ giọng nói với nó, bộ dáng chắc chắn trăm phần trăm.
Cơ thể Tinh Linh Bảo Vệ hơi dừng lại, đôi mắt vẫn đυ.c của nó nhìn An lại nhiều thêm vài phần khinh miệt thấy rõ, cứ như muốn nói rằng— Sao tôi phải nói cho cậu?
An nhìn nó, nụ cười càng thêm rạng rỡ.
"Bởi vì nếu tôi cứ ở đây, Queen biết nhóc không thể bảo vệ được lãnh thổ sẽ tức giận, từ đó cho dù nhóc có tội hay không cũng sẽ phải chịu phạt." Nói tiếp, hắn còn rất hào hứng khi người gặp họa, "Nếu tôi còn sống và tiến sâu hơn thì các người sẽ gặp nguy hiểm."
Tinh Linh Bảo Vệ lờ mờ đoán ra được gì đó, lòng thầm than không ổn nhìn ánh sáng vàng trên trời kia.
"Càng tiến sâu hơn, tôi sẽ khám phá ra một vài bí mật nho nhỏ nào đó. Ví như..."
Giọng Hệ thống Bug cùng An đồng thời vang lên, chồng chéo lên nhau rất kỳ diệu: "Mối quan hệ thật của thế giới này và thế giới kia, hoặc là tôi sẽ cứ tạo ra càng nhiều bug cho hệ thống bên ngoài tiến vào cắn nuốt thế giới trong này, sau đó thừa cơ thế giới ngoài mất nguồn tài nguyên mà suy kiệt thì tiến hành cắn nuốt luôn."
"Vậy nên nếu nhóc thúc đẩy quá trình Cây Con kia ra đời, có đến 70% nó có thể gϊếŧ tôi, bởi vì tôi dầu gì cũng chỉ là nhân loại bình thường." An âm u đưa ra kết luận nhưng vẫn không quên khích một câu, "70% lận đấy, nhóc còn sợ thua thì làm ăn được gì."
Làm người phải biết đánh đòn phủ đầu và kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nếu không có loại kỹ năng này, chỉ sợ cả đời cũng đừng mong đến thành công. Hắn rất rõ, đây là thứ đầu tiên mà hắn tiếp xúc với xã hội hỗn tạp chứa đầy vẻ nguy hiểm của súng ống và ma túy này.
Tinh Linh Bảo Vệ nghe An phân tích đến phát ngốc, chậm chạp mãi mới tiêu hóa được.
Nói....Nói cũng đúng. Đây vốn là điều mà nó muốn lúc đầu mà, nhưng mà sau cứ bất an thế này....
Nó nhìn An một cái lại nhìn cái bảng màu xanh trước mặt, đôi mắt cá chết của nó dần biến mất, thay vào đó là bóng tối đen đặc không chứa được một tia sáng.
Chốc lát sau tròng mắt cá chết của nó lại xuất hiện, vậy mà còn có thể thấy rõ con ngươi kia khẽ co rụt lại.
Nó kinh ngạc nhìn An, càng thêm đề phòng người này.
"Kiểm tra xong rồi đúng không? Vậy bắt đầu đi."
Tinh Linh Bảo Vệ nhìn An, chầm chậm dùng một nhánh cây ở cổ tay dạng sợi đay vẽ lên trên cái bảng màu xanh kia một vài ký tự.
An: "......Đây là ngôn ngữ gì?"
Hệ thống Bug: "Kỳ thật cậu có thể dùng Câu Thông Vượt Giống Loài để hiểu nghĩa."
An: "Cái kỹ năng rách đó cậu bảo tôi nhặt thật sự dùng được à?"
Hệ thống Bug: "Tại sao cậu lại không tin tôi, tôi đã lừa cậu bao giờ chưa?"
An: "Cậu luôn không đáng tin như vậy."
Hệ thống Bug: "Sao lại không đáng tin? Cậu nhìn xem, nếu không có tôi người ta ở trên đường có thể tùy thời gặp máy bay rơi, tên lửa rớt, cậu không phải đã chứng kiến nhiều rồi à. Tùy tiện bọn Lyrish cũng có thể gặp phải trứng thối bị ném lên người, phân chim ị từ trên trời rơi xuống, nhưng cậu nhìn xem. Mấy thứ này cậu chưa bao giờ gặp phải."
An: "Hệ thống quèn bị giáng chức như cậu còn dám nói, không phải là vì cậu mang tới hết hay sao?"
Hệ thống Bug: "......."
"Tôi không cãi với cậu, cậu căn bản không hiểu được tầm quan trọng của tôi. Phiiiii." Hệ thống Bug im lặng quay về giường, không nói gì nữa mà đắp chăn đi ngủ.
An trầm mặc nhưng trong lòng lại đang thầm cười nhạo Hệ thống Bug thiểu năng, tầm mắt khi nhìn lại về phía hàng ký tự kia rõ ràng đã không gặp cản trở gì mà hiểu rõ nghĩa của nó.
[Tụng niệm "Trong thân cây, nơi trú ẩn khỏi cơn bão; Trong vòng tròn, có sự an toàn và cô độc"]
"Được rồi, bây giờ tôi sẽ thả nhóc ra. Ngược lại nhóc phải giúp tôi làm việc." An vỗ lớp bụi không tồn tại trên tay, nụ cười càng thêm rạng rỡ.
Tinh Linh Bảo Vệ rất muốn cười nhưng miệng bị bịt kín không cười được nên phải cố nhịn.
Hừ, tên nhân loại chết tiệt, chờ đợi Queen xuất hiện đánh chết ngươi đi!
Tinh Linh Bảo Vệ lòng thầm cười khinh, sự giễu cợt như ẩn như hiện dưới con mắt cá chết.