Vai Chính Thụ Bị Bug Mọe Rồi

Chương 31: Tôi hôn anh nhé.

“Cạch” một tiếng giòn tan, Mạnh Xuyên đặt chai rượu rỗng lên trên bàn, ánh mắt di chuyển đến hai người ở trước mặt, “Người quen?”

Văn Chung: “Đúng, anh ấy là Từ Cảnh Sơ.”

Mạnh Xuyên hớn hở nói: “Xin chào xin chào, tôi là Mạnh Xuyên.”

Từ Cảnh Sơ đáp lại lời của anh ta.

“Vậy cùng nhau chơi thôi!” Mạnh Xuyên nhìn lướt qua nhóm người, “Ở đây có bảy người, tôi, Văn Chung, mỹ….Từ Cảnh Sơ, còn có Thập Ngũ, Thập Lục, Thập Thất,... trong đội của tôi”.

Người dẫn đường đến quán bar vẫy vẫy tay, “Mọi người chơi đi, tôi đang làm việc, không thể uống rượu.”

Hắn không chơi, Mạnh Xuyên cũng không ép, “Vậy được thôi, chọn trò chơi đơn giản vậy, tôi có bạn không có. Bắt đầu từ tôi, mỗi người nói một việc mà người khác chưa từng làm. Ai mà chưa từng gập một ngón tay xuống, người gập hết năm ngón tay xuống sẽ uống rượu.”

Anh ta vừa nói vừa lắc lắc bàn tay, “Đơn giản đúng không.”

Tay áo của Văn Chung bị kéo nhẹ, cậu quay đầu, trên mặt truyền đến xúc cảm ấm áp nhè nhẹ, Từ Cảnh Sơ dựa gần cậu quá rồi, thiếu chút nữa là hôn trúng. Văn Chung vội vàng nhích ra một chút, tầm mắt lướt qua cần cổ thon dài của Từ Cảnh Sơ, “Sao vậy?”

Từ Cảnh Sơ như thể không nhận ra, hơi hơi cúi đầu hỏi: “Em muốn uống rượu?”

Văn Chung tò mò muốn biết những thứ màu sắc rực rỡ này có mùi vị thế nào, “Hơi muốn thử.”

Từ Cảnh Sơ không nói gì nữa.

Mạnh Xuyên kéo tay áo lên đến vai, đứng dậy, một chân dẫm lên sofa.

Vừa mở màn, Mạnh Xuyên nói một cách nhẹ nhàng: “Tôi, trước khi tận thế, điểm toán học chưa từng lớn hơn size giày.”

Văn Chung: “Size giày của anh là bao nhiêu.”

Mạnh Xuyên kiêu ngạo nói: “42. Gập ngón tay của mọi người xuống đi nào.”

Trừ Mạnh Xuyên, mọi người ở trong lô ghế này đều gập một ngón tay xuống.

Tiếp theo đến lượt thanh niên ngồi bên trái Mạnh Xuyên, là Thập Ngũ, trông rất điềm tĩnh, đội mũ lưỡi trai, từ lúc bước vào quán bar đến bây giờ chưa nói câu nào. Hắn nhấc vành mũ lên: ”Lúc tôi vẫn còn đi học, buổi tối trước khi thi sẽ thức thâu đêm để học, hôm sau nói với người ta là mình chưa học gì hết.”

Mạnh Xuyên nhìn anh ta, nói lời từ tận đáy lòng: “Cậu chơi bẩn.”

Văn Chung là người nói thứ năm, hai ngón tay đã gập xuống.

“Tôi không có dị năng.” Văn Chung nói.

Mạnh Xuyên gập ngón tay xuống, “Vãi chưởng”

Người cuối cùng là Từ Cảnh Sơ, đầu cũng không nhấc, “Trước khi tận thế, điểm toán của tôi lúc nào cũng được full điểm.”

Mạnh Xuyên: “Bà mẹ nó.” Anh ta nhảy dựng lên: “Anh chơi tôi?’

Từ Cảnh Sơ ung dung: “Có sao?”

Mạnh Xuyên chen người qua, “Người anh em, tôi không có đùa, câu cuối cùng của đề thi môn toán, cho tôi đáp án, chép tôi còn lười chép, anh lại nói với tôi anh được full điểm.”

Nhưng nhìn Từ Cảnh Sơ giống một sinh viên đại học tiêu chuẩn, cũng không phải là không thể, Mạnh Xuyên cam chịu mà bỏ một ngón tay xuống.

Trước mắt, Mạnh Xuyên và Từ Cảnh Sơ vẫn còn hai ngón chưa hạ xuống, Văn Chung còn một ngón.

Không khí bắt đầu nóng lên, Mạnh Xuyên xem Văn Chung là mục tiêu, tự tin nói: “Tôi từng hôn người khác.”

Thập Ngũ ngơ ngác: “Khi nào?”

Mạnh Xuyên: “Nhà trẻ, chắc chắn phải tính, tôi vẫn còn nhớ rõ, lúc đó giáo viên còn gọi phụ huynh của tôi đến.”

Anh ta nhìn sang Văn Chung: “Yên tâm gập ngón tay xuống đi, đến lượt cậu uống rồi.”

Văn Chung mất tự nhiên ho một tiếng, “Tôi…..có hôn rồi.”

“Vậy…” Mạnh Xuyên nhìn sang Từ Cảnh Sơ, người này nhìn thuần khiết như vậy sao có thể từng hôn người khác.

“Tôi cũng hôn rồi.” Từ Cảnh Sơ mặt không có cảm xúc.

Mạnh Xuyên kinh ngạc: “Hai người!”

Lượt tiếp theo: Thập Ngũ nói: “Tôi từng gϊếŧ xác sống.”

Văn Chung bất ngờ.

“Sớm hay muộn cũng phải uống, uống đi nào.” Mạnh Xuyên thích nhất là rót rượu giúp người khác, nhiệt tình đưa cho Văn Chung một ly đầy.

Từ Cảnh Sơ chặn tay Văn Chung, “Tôi uống giúp em.”

Mạnh Xuyên nhíu mày, kiên quyết đưa ly rượu tới tay Văn Chung, “Hai người là một đôi à, uống giúp đồ.”

Giọng nói của anh ta có chút đùa cợt nói, nhưng vừa dứt câu, Văn Chung và Từ Cảnh Sơ đều không lên tiếng, Mạnh Xuyên thần kinh thô bắt được chỗ không thích hợp.

Văn Chung ngửi ngửi rượu trong ly, nhẹ nhấp một ngụm: “Vị lạ quá.”

Rượu đã được lắc qua hòa quyện vào nhau, Văn Chung trước giờ chưa từng uống rượu, bịt mũi nốc cạn ly rượu, không dám nếm cẩn thận.

Từ Cảnh Sơ rót một ly nước cho Văn Chung: ”Súc miệng đi”

Mạnh Xuyên vừa vào đã uống 1 chai bia, đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh, mọi người chơi tiếp đi.”

Anh ta đi rồi, trong thời gian ngắn tiếng ầm ĩ liền biến mất.

Nhưng trong đầu Văn Chung vẫn còn đang nghĩ câu nói đùa lúc nãy của Mạnh Xuyên, càng nghĩ lỗ tai càng đỏ, cậu ho khan một tiếng hòng giấu diếm tâm tình, cảm nhận vị rượu len lỏi ở cuống lưỡi, dần xuống đến hầu kết đang nóng rực.

Dưới bàn, chân của hai người dựa vào nhau, Từ Cảnh Sơ cũng căng thẳng, lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên bàn cầm ly thủy tinh vẫn còn dư lại độ ấm, yết hầu căng thẳng trượt lên xuống.

Mạnh Xuyên quay lại, nhìn thấy Từ Cảnh Sơ và Văn Chung mặc dù dựa gần nhau, nhưng đầu lại hướng về hai hướng khác nhau, cãi nhau sao?

Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, ghé vào bên người Văn Chung: “Tôi vừa thấy Hướng Yến Lễ.”

Văn Chung nhìn hắn: “Ở đâu?’

Mạnh Xuyên quỳ trên sofa, người dựa vào sofa, chỉ cho Văn Chung: “Ở đó.”

Văn Chung quay người, nhân tiện kéo theo Từ Cảnh Sơ, ba người dựa vào sofa nhìn về một hướng. Thực sự là Hướng Yến Lễ, hắn đang nói chuyện cùng một thanh niên lạ mặt, tay cầm hai ly rượu, đang đưa một ly cho thanh niên kia. Một lúc sau, người thanh niên nhận ly rượu, Hướng Yến Lễ vòng tay ôm lấy người, hai người cùng bước lên tầng.

Văn Chung có một suy đoán, “Bọn họ không phải là muốn đi…”

Từ Cảnh Sơ “Ừ” một tiếng, “Mỗi khi anh ta chuẩn bị ra ngoài đều như vậy.”

Điều này nguyên văn không có nhắc tới, nhưng không quá khó nghĩ, bởi vì nói không chừng lần sau ra ngoài làm nhiệm vụ đến mạng cũng chẳng còn, cứ hưởng thụ cho đã trước cũng không thiệt. Hơn nữa cũng không chỉ mình Hướng Yến Lễ như thế, đều là anh tình tôi nguyện, thời gian lâu thì thành quen thôi.

“Lúc nãy vừa từ WC đi ra, tôi có giáp mặt với anh ta, nhưng anh ta không nhận ra tôi.” Mạnh Xuyên huých Văn Chung một phát: “Cho cậu xem một thứ”

Văn Chung:”?”

Nhìn thấy cái hộp nhỏ bằng ngón tay được Mạnh Xuyên lấy ra từ trong túi, mở ra, bên trong có một viên thuốc.

Từ Cảnh Sơ nhìn qua, vẻ mặt trở nên kì quái.

Văn Chung không biết: “Đây là gì?

Mạnh Xuyên: “Thuốc bất lực”

“Hả?” Văn Chung kinh ngạc: “Anh ác thật đấy.”

“Không không.” Mạnh Xuyên giải thích: “Không phải muốn làm cho anh ta thật sự không được, chỉ là tạm thời là người thực vật, không cần mạng của anh ta.”

Văn Chung hỏi: ”Thuốc này lấy từ đâu vậy, thật sự có tác dụng à?’’

“Các cậu cứ ra chợ đen tìm, còn có hiệu quả hay không, dù sao chút nữa là biết chứ gì.” Mạnh Xuyên thấp giọng nói, “Chút nữa tôi sẽ giả vờ đυ.ng phải rồi bỏ thuốc vào trong túi áo của anh ta.”

“Anh cũng ác vãi nồi.” Văn Chung nhìn lên cầu thang tầng 2, nhắc nhở: ”Bọn họ vào thang máy rồi.”

Mạnh Xuyên lấy thuốc ra, hấp tấp lao về phía mục tiêu: “Tôi đi rồi về.”

Văn Chung nằm xuống bò, túm theo cả Từ Cảnh Sơ “Đừng để phát hiện.”

Từ Cảnh Sơ ngoan ngoãn dựa gần Văn Chung “Được.”

“Đúng rồi” Văn Chung hơi quay đầu: “Hôm nay lúc tôi xuống tầng tìm anh, nghe được Tưởng Phục nói Hướng Yến Lễ muốn chèn ép anh, phân cho anh rất nhiều việc.”

Hai người mặt đối mặt, Văn Chung bị ánh mắt có độ cung xinh đẹp của Từ Cảnh Sơ nhìn chăm chú, bất chấp mới không quay đầu đi chỗ khác.

Từ Cảnh Sơ chớp chớp mắt, khóe miệng chứa ý cười : “Cậu muốn giúp tôi sao?”

Giọng anh trầm thấp trầm ổn truyền vào tai của Văn Chung, làm cho tai cậu ngày càng đỏ, cậu nuốt nước bọt: “Có khi nào mà tôi không muốn giúp anh chứ, nếu không vừa nãy đã cản Mạnh Xuyên lại rồi.”

“Còn nữa, anh biết không, tôi còn nghe thấy Tưởng Phục nói xấu sau lưng tôi nữa.”

Từ Cảnh Sơ đặt tay lên tay vịn sofa, yên tĩnh nghe cậu nói.

Tốc độ nói của Văn Chung ngày càng nhanh: “Nói là tôi xúi Hướng Yến Lễ chỉnh anh. Tôi phục luôn rồi, đúng là miệng chó không phun được ngà voi mà!”

“Sau đó thì sao?” Từ Cảnh Sơ hỏi

“Sau đó tôi liền bước ra giằng co với anh ta.” Văn Chung bắt đầu thêm mắm dặm muối.

“Anh ta chỉ giỏi giả ngây giả ngô ở trước mặt anh, anh đừng để bị anh ta lừa đó.”

Từ Cảnh Sơ thuận theo ý của Văn Chung gật đầu: “Ừm.”

Văn Chung thở ra một hơi, rướn người lấy nước trên bàn lên uống. Từ Cảnh Sơ đột nhiên vươn tay niết niết vành tai của cậu, tai Văn Chung đỏ đến nóng hổi, tay Từ Cảnh Sơ lại lạnh, một nóng một lạnh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến da đầu Văn Chung nhất thời tê rần, vội vàng che tai lại lùi về sau: “Làm gì vậy?”

Từ Cảnh Sơ ép khóe miệng xuống, đôi mắt lại lộ ra ý cười: “Không có gì, vô cùng đáng yêu, tai đỏ hết lên rồi.”

Văn Chung cảm thấy hầu kết có chút khô, uống liền hai ngụm nước: “Anh mà còn đánh úp tôi như thế thì tôi sẽ đánh anh đó.”

Từ Cảnh Sơ cười một tiếng, dư quang đột nhiên thấy Mạnh Xuyên đang ở cầu thang tầng hai vẫy tay gọi bọn họ, biểu thị bọn họ qua đó. Anh kéo tay áo Văn Chung: “Mạnh Xuyên gọi chúng ta.”

Văn Chung: “Đi.”

Đến tầng hai, Mạnh Xuyên đưa một họ qua một hành lang, sau đó ở một ngã rẽ thì dừng lại. Anh ta hất hất cằm: “Hướng Yến Lễ đặt phòng ở đây, chúng ta ở đây xem chuyện vui.”

Văn Chung ló đầu ra liếc một vòng.

Mạnh Xuyên ôm tay dựa vào tường, tầm mắt lướt qua hai người một vòng: “Hai người không muốn làm gì sao, anh ta là người của căn cứ hai người đó nha.”

Văn Chung sắc mặt không đổi: “Anh cũng không phải muốn mạng anh ta, hơn nữa tôi chỉ nhìn người không nhìn việc.”

Mạnh Xuyên: “...Giỏi.” Ánh mắt hắn nhìn về phía Từ Cảnh Sơ: “Anh thì sao?”

Từ Cảnh Sơ việc không liên can đến mình: “Không sao cả.”

Mạnh Xuyên: ‘’… Căn cứ của các cậu sớm muộn gì cũng bị chơi hỏng thôi.’’

Ước chừng 10 phút sau, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy mạnh ra, một thanh niên đang cài quần áo xông từ bên trong ra, hắn hùng hổ bước ra ngoài: “Con mẹ nó, ông đây đến để sướиɠ, không phải đến để bị nghẹn! Thứ ngu xuẩn hôi hám, đã không cứng được còn đi trêu người.”

Ba người ở ngoài góc tường dán sát vào tường không lên tiếng.

Người thanh niên kia mắng suốt đường đi.

Mạnh Xuyên bụp miệng, sợ cười to ra tiếng: “Đáng tiếc, không được nhìn thấy biểu cảm của Hướng Yến Lễ.”

Văn Chung đồng ý, chỉ là có thể khiến Hướng Yến Lễ mất mặt cũng không tồi, cậu túm lấy cổ tay Từ Cảnh Sơ: “Đi thôi.”

Gian kế của Mạnh Xuyên đạt thành, lại quay về uống không ít rượu, cũng tính rót rượu cho Văn Chung, bị Từ Cảnh Sơ cản lại mấy ly.

Văn Chung để ý cầu thang, qua một lúc lâu mới thấy Hướng Yến Lễ mặt mũi buồn bực từ trên tầng xuống, hắn không có ở lại, bước chân như bay rời đi. Văn Chung tâm tình vô cùng tốt.

“Tôi đi WC.” Từ Cảnh Sơ vỗ vai Văn Chung một cái.

Văn Chung: “Ừ.”

Đợi Từ Cảnh Sơ đi rồi Mạnh Xuyên rót cho Văn Chung một ly rượu, chen lại một chỗ với cậu: “Cậu với Hướng Yến Lễ cũng có ăn tết sao?”

Văn Chung nhấp hai ngụm: “Có chứ.”

Cậu không có ý nói rõ, Mạnh Xuyên cũng không hỏi nhiều, duỗi eo một cái nằm nhoài người trên sofa: “Tôi vốn không muốn đến căn cứ các cậu, cảm giác đen đủi.”

Văn Chung nhìn hắn: “Vậy sao anh lại đến? Là vì muốn bỏ thuốc Hướng Yến Lễ?”

Mạnh Xuyên cười một tiếng: “Làm gì có, là bọn họ cho thật sự quá nhiều. Tôi dẫn bọn Thập Ngũ làm xong đơn này là có thể nghỉ nửa năm.”

Hai người lại nói chuyện một hồi, đợi Từ Cảnh Sơ đi WC quay lại, Văn Chung đã cầm cái ly rượu rỗng, mắt long lanh nhìn chằm chằm Từ Cảnh Sơ.

Vốn nói là đi làm, cái người không uống rượu kia cũng bị uống đến nằm rồi.

“Cậu ấy uống bao nhiêu?” Từ Cảnh Sơ đoạt lấy ly rượu.

Mạnh Xuyên ôm bình rượu nằm trên sofa, giơ bàn tay ra, nói: “Hai ly chăng.”

Từ Cảnh Sơ đem ly rượu đặt trên bàn, không tính quản Mạnh Xuyên nữa, anh cong lưng hỏi Văn Chung: “Còn đứng dậy được không? Tôi cõng em?”

Văn Chung nhìn như không say, vẫn đứng dậy được, chỉ là choáng: “Có thể đi, tôi đi hai bước cho anh xem!”

Từ Cảnh Sơ vững vàng kéo tay cậu ra ngoài.

“Không đúng không đúng không đúng.” Văn Chung không nhúc nhích: “Tôi vẫn còn một chuyện.”

Từ Cảnh Sơ: “?”

Văn Chung: “Tôi hôn anh nhé.”

Từ Cảnh Sơ: “Hả?”