Vai Chính Thụ Bị Bug Mọe Rồi

Chương 13: “Tôi cũng thấy anh không làm sai”

Khó chịu.

Văn Chung mở to mắt, trong đầu chỉ có mỗi suy nghĩ này, xương cốt cả người thì như bị đánh nát lại khôi phục, vừa nhức vừa mỏi. Nhưng lần này đỡ hơn lần trước rất nhiều, ít nhất ổ chăn cậu đang nằm rất ấm, thân thể cũng khô ráo thoáng mát, không có thứ linh tinh gì. Cậu trở mình, vùi mặt xuống.

Từ Cảnh Sơ đã đi ra ngoài, Văn Chung cọ cọ chăn, mùi hương thoang thoảng như vẫn còn vương nhẹ nơi đây, rất nhạt, trên người Từ Cảnh Sơ. Cậu nhắm mắt lại, đầu vẫn hơi choáng. Thật ra, đêm qua, Văn Chung vẫn có ý thức, nhưng cả người cậu nóng ran, vừa gặp Từ Cảnh Sơ là không nhịn nổi, cứ như mèo gặp bạc hà mèo ấy, không có chút khả năng tự khống chế nào.

Cậu nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: “01, trong truyện gốc, Từ Cảnh Sơ thật sự nằm dưới sao?”

01: “……”

01: “Đúng vậy.”

Văn Chung cảm thán, “Anh ta thật sự muốn làm chết tôi luôn á.”

Đến buổi tối, các đội viên trở về.

Văn Chung đã sớm về phòng đọc truyện tranh, không lâu sau, cậu nghe thấy một tiếng hét thảm vang lên từ tầng trên, trong đó như chứa nỗi đau to lớn, tê tâm liệt phế, làm cho Văn Chung tê cả da đầu. Cậu nhanh chóng gập truyện lại, ra ngoài chạy lên tầng trên.

Vừa đi đến cửa tầng hai cậu đã thấy mọi người đang đứng vây xung quanh cửa một căn phòng, Văn Chung xê dịch tầm mắt, đối diện với đôi mắt của Từ Cảnh Sơ đang đứng bên kia, cậu vừa định hỏi có chuyện gì thì tiếng của Tiểu Phi đã từ trong phòng truyền ra ——

“Chân của tôi! Tại sao chân tôi lại không có cảm giác gì!”

Hướng Yến Lễ và người bên cạnh giữ chặt Tiểu Phi, “Con mẹ nó, cậu bình tĩnh chút được không? Cậu đã chết đâu.”

Tiểu Phi bị ấn chặt xuống giường, gân xanh trên cổ trên mặt đều nổi cả lên, làm da đỏ bừng, thân trên hắn cựa quậy, gào rống gọi tên Từ Cảnh Sơ.

Trái tim Văn Chung như muốn bay lên đến cổ họng, Từ Cảnh Sơ đẩy đám người vây quanh ra, bước đến cạnh cửa phòng, trên mặt là vẻ thờ ơ.

Không chút chuẩn bị, Tiểu Phi đột nhiên nhìn thấy mặt của Từ Cảnh Sơ, trên mặt lại hiện lên vẻ hoảng sợ, một lúc lâu sau đều không nói được lời nào.

Từ Cảnh Sơ dựa lên khung cửa, giọng điệu cực lạnh, “Nói đi.”

Hướng Yến Lễ thấy Tiểu Phi đã hơi bình tĩnh lại, buông tay ra, ánh mắt bồi hồi giữ hai người, cũng ra tiếng thúc giục, nói: “Tiểu Phi, cậu nói thử xem, ngày đó, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra khi hai cậu ra ngoài?”

Tiểu Phi làm gì có tư cách mở lời, túi thơm là của gã, cũng là gã muốn chuốc thuốc Từ Cảnh Sơ. Tầm mắt của mọi người đều tập trung về một phía, môi Tiểu Phi khô nứt, sắc mặt cứng đờ, nặng nề.

Lại đợi một lát, Tiểu Phi mới mở miệng, giọng khàn đặc: “Tôi và Từ… Cảnh Sơ lạc nhau, sau đó gặp phải tang thi, bị ngã.”

Lời này không khớp với lời của Từ Cảnh Sơ. Từ Cảnh Sơ thừa nhận vết thương của Tiểu Phi là do anh gây ra, Tiểu Phi lại nói là do mình bị ngã. Hướng Yến Lê thoáng liếc mắt qua người Từ Cảnh Sơ, người này đứng ở đó, vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng, như là chẳng có chuyện gì liên quan gì đến mình.

Nhưng có hỏi lại chắc cũng chẳng có thêm thông tin gì, Hướng Yến Lễ tạm thời sắp xếp người chăm sóc Tiểu Phi trước, sau đó để mọi người giải tán.

Văn Chung thấy Từ Cảnh Sơ ra ngoài, vội bước đến muốn hỏi thử.

Từ Cảnh Sơ lại mở miệng trước: “Cậu thấy cơ thể thế nào?”

“Hả?” Văn Chung trả lời nói, “Vẫn ổn, nằm một ngày.”

Từ Cảnh Sơ khẽ nhăn mày, “Lúc tỉnh lại thì sao? Có đỡ hơn lần trước không.”

Văn Chung ngẩn người, cảm thấy nói chuyện này ngay trước mặt bàn dân thiên hạ không khỏi quá xấu hổ, nhưng Từ Cảnh Sơ nhìn cậu chằm chặp, như là đáp án này rất quan trọng, cậu chỉ phải căng não, đáp: “… Đỡ, đỡ hơn lần trước”

Hình như Từ Cảnh Sơ khẽ thở phào một tiếng.

Chờ Văn Chung muốn thử hỏi về chuyện Tiểu Phi thì bỗng giọng nói của Hướng Yến Lễ truyền đến từ phía sau Từ Cảnh Sơ cắt ngang cậu, “Văn Chung, cậu qua đây.”

Từ Cảnh Sơ cũng xoay người nhìn về phía sau mình, Hướng Yến Lễ kẹp thuốc lá giữa hai ngón tay, đứng cách đó không xa chờ Văn Chung, giữa không trung, tầm mắt hai người giao nhau một chút.

Văn Chung khẽ “chậc” một tiếng rất nhỏ, bước về phía Hướng Yến Lễ. Từ Cảnh Sơ nhìn bóng lưng Văn Chung dần dần rời xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất mới thôi.

Hướng Yến Lễ dẫn Văn Chung đến nơi không có người, dựa lên tường châm một điếu thuốc, hắn quét mắt nhìn mặt Văn Chung. Trong ấn tượng, trên mặt thiếu niên luôn lộ ra vẻ cao ngạo tự đại, khiến người ta thấy ghét, nhưng hiện giờ đã thay đổi rất nhiều. Văn Chung trở nên không kiêu ngạo đến vậy, cho dù vẫn sẽ bám theo hắn như trước, nhưng loại cảm giác ghê tởm trên mặt kia đã bị thay thế bằng một cảm giác trong sáng thuần khiết.

Hắn phun điếu thuốc ra, phá lệ vẫy vẫy tay với Văn Chung, “Sao đứng xa thế?”

Văn Chung phẩy phẩy khói xám lơ lửng trước mặt, “Khó ngửi.”

Hướng Yến Lễ cười, “Trước kia cậu chưa ghét bao giờ.” Hắn không nghĩ nhiều, ngược lại nói: “Tôi hỏi cậu, ngày đó, lúc ra cậu ra ngoài gặp được Từ Cảnh Sơ thì cậu ta đang ở một mình hay đang ở cùng với Tiểu Phi?”

Ánh mắt của Văn Chung hơi sững lại, nghĩ đến lời Tiểu Phi vừa nói, đáp: “Tôi chỉ thấy Từ Cảnh Sơ, không thấy Tiểu Phi.”

Hướng Yến Lễ nhìn thẳng Văn Chung, muốn nhìn ra được manh mối gì trên mặt thiếu niên, lại hỏi: “Cậu chắc chứ? Vậy lúc gặp thì Từ Cảnh Sơ đang ở đâu? Lúc đó cậu ta trông thế nào?”

Biểu cảm trên mặt Văn Chung không chút thay đổi, trả lời từng câu một: “Thật sự không thấy Tiểu Phi, tôi gặp Từ Cảnh Sơ ở ngoài trung tâm thương mại, lúc ấy anh ấy cũng không có gì khác bình thường cả.”

Hướng Yến Lễ yên lặng không nói gì, lại châm một điếu thuốc khác, “Tôi biết rồi, cậu về đi.”

Văn Chung do dự hai giây, hỏi: “Giờ anh định làm gì?”

Hướng Yến Lễ nhún nhún vai, “Còn có thể làm sao bây giờ? Chính Tiểu Phi cũng nói là tự mình ngã rồi.”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng thật sự thì trong lòng hắn có một câu hỏi siêu to khổng lồ, nhất định là Tiểu Phi làm gì với Từ Cảnh Sơ, nên Từ Cảnh Sơ mới đánh Tiểu Phi bị thương thành như vậy. Tuy là đội trưởng, Hướng Yến phải lấy lại công bằng cho thành viên trong đội, nhưng đơn sự cũng nói là không liên quan đến Từ Cảnh Sơ rồi, vậy nên chuyện này chỉ có thể nhắm mắt cho qua.

Văn Chung không nói thêm nữa, quay đi. Mọi người đều trở về phòng của mình, vừa lên lầu, Văn Chung đã thấy có người đang đứng trước cửa phòng mình, nghiên người, cả người một cây đen, càng khiến anh trông cao gầy hơn, góc nghiêng rõ ràng, nửa dưới gương mặt lộ dưới ánh sáng vừa đẹp vừa sắc bén.

Nghe thấy tiếng động, Từ Cảnh Sơ quay đầu nhìn lại đây.

Văn Chung đi đến, vừa mở cửa vừa nói: “Có chuyện gì vậy?”

Từ Cảnh Sơ giơ tay lên, mở lòng bàn tay ra, một cái kẹo sữa đang lẳng lặng nằm trên đó, “Hôm nay tìm được lúc ra ngoài.”

Nghe giọng điệu không thì không nghe ra được cảm xúc gì, nhưng nhìn cái kẹo kia, lại nhìn khuôn mặt của Từ Cảnh Sơ, Văn Chung cứ có cảm giác tầm mắt người này có chút lơ đễnh, mơ màng, dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ lúc giằng co với Tiểu Phi ở tầng dưới chẳng còn sót lại chút nào.

Văn Chung không lên tiếng, cũng không đáp lời, Từ Cảnh Sơ bắt đầu hối hận, cảm thấy là chính mình tự mình đa tình. Hôm nay, anh cùng một đội viên khác đến bệnh viện, trước khi ra ngoài nhìn thấy kẹo để trên cái kệ bên dưới quầy y tá. Ngay từ đầu, Từ Cảnh Sơ cũng không định lấy, trong lòng nghĩ ngợi, nếu không định dây dưa với Văn Chung, vậy không nên làm vậy. Nhưng quay đi được hai bước, cuối cùng vẫn vòng lại cầm kẹo bỏ vào túi.

Lông mi Từ Cảnh Sơ rũ xuống, cánh tay trở nên rất nặng, ngay khi anh cho rằng Văn Chung sẽ từ chối thì đối phương bỗng duỗi tay ra cầm lấy cái kẹo trong lòng bàn tay anh kia.

“Cảm ơn!” Trong giọng Văn Chung đầy vẻ sung sướиɠ, nghe giòn tan, như là dưa hấu mùa hè vừa được bổ ra, ngọt ngào.

Khoé miệng Từ Cảnh Sơ khẽ giương lên với một biên độ không quá rõ ràng, rất nhanh đã bị kiềm.

Văn Chung thấp giọng: “Anh không phải sợ Tiểu Phi, tôi vẫn chưa nói thật cho Hướng Yến Lễ nghe đâu.”

Cậu thấp hơn Từ Cảnh Sơ, khi nói chuyện phải ngưỡng mặt lên, đôi mắt rất sáng, không biết sao mà Từ Cảnh Sơ lại thấy dáng vẻ hiện giờ của Văn Chung rất giống một con cún đang vẫy đuôi, rất là…… Đáng yêu.

Đối với Từ Cảnh Sơ, Tiểu Phi có bị thế nào cũng chẳng sao cả, chết rồi càng tốt. Nhưng anh không nhịn được cứ nghĩ về Văn Chung, Văn Chung biết là anh đánh Tiểu Phi bị thương thành như vậy, cho nên, trong mắt Văn Chung, anh là người thế nào.

Từ Cảnh Sơ đối diện với ánh mắt của Văn Chung, lên tiếng hỏi: “Liệu cậu có thấy tôi quá tàn nhẫn không?”

“?”Văn Chung sửng sốt, “Sao anh lại nghĩ thế? Tôi cảm thấy gã bị trừng phạt đúng tội rồi ý.”

Hiển nhiên là Từ Cảnh Sơ không dự đoán được Văn Chung sẽ nói thế, trái tim anh như bị ai bóp chặt một cái, chẳng thể diễn tả được cảm xúc lúc này. Như là để nghiệm chứng. Ngay sau đó, Từ Cảnh Sơ lại hỏi: “Vậy nếu về sau tôi làm chuyện còn quá đáng hơn nữa thì sao?”

Văn Chung nghĩ thầm, chuyện mấy thằng tra công kia làm với anh còn quá đáng gấp mấy lần. Vì thế, Văn Chung nói: “Dù vậy tôi cũng thấy anh không sai.”



Mấy ngày sau đó, Văn Chung ngoan ngoãn ở yên trong phòng đọc truyện tranh cho hết ngày, cuối cùng cũng chờ đến ngày lên đường trở về căn cứ. Vừa về đến nhà Văn Chung đã bị cha của nguyên chủ Văn Viễn Hạc mắng như máu chó phun đầu.

Cai bàn trước mặt bị đập rung ầm ầm, mắt kính trên mũi Văn Viễn Hạc như muốn rơi ra, thế là ông tháo ra ném lên bàn luôn, tiếp tục mắng tiếp: “Văn Chung, có phải trước giờ cha đã quá nuông chiều con rồi không hả? Con cho rằng bên ngoài dễ chơi vậy sao? Muốn ra ngoài là ra ngoài?!”

Văn Chung cúi đầu, không dám nói lời nào.

Văn Viễn Hạc nổi trận lôi đình, “Nếu không phải đội con vào là đội của Hướng Yến Lễ, không chừng con đã chết ở ngoài đó rồi con có biết không hả?” Nhìn Văn Chung co người lại như con chim cút, ông tức đến nỗi không biết nên xả đi đâu, “Sao lại đi ra ngoài? Nói đi! Câm rồi à?”

Văn Chung nhỏ giọng nói: “Con chỉ muốn ra ngoài xem thử thôi.”

“Đi ra ngoài xem thử?!” Văn Viễn Hạc tức cười, “Vậy ra ngoài rồi con nhìn thấy cái gì? Xác sống có thể cắn chết con? Thích không?”

Văn Chung cụp mi rũ mắt, lắc đầu.

Thấy thái độ của Văn Chung khiêm tốn nghe lời như vậy, Văn Viễn Hạc thở dài, “Chọn thời gian, cùng ta đi cảm ơn Hướng Yến Lễ.”

“Vâng.”

Văn Viễn Hạc cầm lấy mắt kính trên bàn, nói: “Mấy ngày nay đừng có ra ngoài, hai ngày nữa có người của các căn cứ khác đến đây, con mà gây chuyện, cha không bọc nổi đâu.”

Văn Chung nghe thấy “Người của căn cứ khác đến”, hơi suy tư.

Dựa theo cốt truyện nguyên tác, hình như công ba công bốn lên sân khấu ngay đoạn này thì phải. Nhưng trước đoạn này còn một cốt truyện nữa

Tại toà nhà trung tâm căn cứ, phần lớn lãnh đạo, người có dị năng đều làm việc hoặc tập hợp ở đây, rất nhiều vật tư cũng được bảo quản ở đây.

Từ Cảnh Sơ cầm phần tinh hạch thuộc về chính mình kia, bước ra ngoài, nghe thấy có người đang gọi tên mình. Anh quay người nhìn quanh bốn phía, lại phát hiện một người đàn ông mặc áo khoác trắng đang vừa phất tay vừa chạy về phía anh.

“Từ Cảnh Sơ! Chờ một chút.” Người đàn ông đứng yên trước mặt anh, thở đều.

“Anh là ai?” Từ Cảnh Sơ hỏi.

Vừa nghe câu hỏi, trên mặt của người đàn ông đã lộ rõ vẻ xấu hổ, xoa xoa phần tóc sau gáy, “Cậu đã quên tôi rồi sao? Lần trước cậu bạo loạn, tôi là bác sĩ của cậu, tên tôi là Đồng Nghi.”

Thấy trên mặt Từ Cảnh Sơ vẫn là vẻ thờ ơ, hắn cười hai tiếng, nói: “Ờm, thôi là thế này, gần đây chúng tôi đang nghiên cứu phát minh một loại thuốc mới, tuy không thể hoàn toàn áp chế được tinh thần nổi loạn, nhưng miễn cưỡng thì vẫn có thể trấn an một chút. Tôi thấy lần trước cậu đau đớn như vậy, cho nên cầm một ít đến cho cậu, cậu thử xem?”

Nói xong, Đổng Nghi lấy mấy ống thuỷ tinh từ trong túi ra, đưa cho Từ Cảnh Sơ.

Chất lỏng trong suốt khẽ đong đưa trong ống nghiệm.

Ánh mắt Từ Cảnh Sơ đảo qua mấy ống thuốc, lại ngó ngó mặt Đổng Nghi. Người đàn ông trông rất thanh tú, ngũ quan không nổi bật lắm, nhưng rất ôn hoà, khiến người nhìn dễ nảy sinh thiện cảm.

Im lặng hai giây, Từ Cảnh Sơ duỗi tay nhận lấy từ tay hắn, “Cảm ơn.”