Ngồi vào trong xe, Hướng Yến Lễ đưa cho Văn Chung một hộp bánh nén khô để cậu lót bụng.
“Cậu xác định là muốn ăn?” 01 bỗng nói.
Văn Chung vừa bóc vừa hỏi: “Sao không thể ăn? Tôi rất đói.” Nói xong, túi đóng gói trong suốt bị xé ra, cậu không chút suy nghĩ, há mồm cắn một miếng, vừa mới cắn một miếng còn chưa đứt, cực kì cứng. Văn Chung nhấm nuốt hai miếng, cúi đầu thở dài.
01 cười trộm: “Mùi vị thế nào?”
Cậu không nói chuyện, nuốt xuống bánh quy y chang cát sỏi trong miệng nuốt xuống, vặn chai nước khoáng uống mấy ngụm nước lớn, cảm giác nghẹn ứ trước ngực dần đi xuống. Cậu liếc mắt nhìn Hướng Yến Lễ dựa vào cửa xe ăn ngon lành, yên lặng gói bánh quy lại lần nữa, tính mang cái này về đập hạch đào.
Vài phút sau, Tưởng Phục gọi đội viên lên xe, nên xuất phát. Văn Chung sống không còn gì luyến tiếc dựa vào cửa sổ xe, cửa xe bên kia bị mở ra, cậu giật giật đầu nhìn qua. Từ Cảnh Sơ cong eo ngồi vào, hẳn là anh vừa mới rửa mặt xong, trên trán ướt dầm dề được vuốt ngược ra sau, lộ ra mặt mày sáng ngời.
“Đừng nhìn chằm chằm vào người ta.” 01 lên tiếng nhắc nhở.
Văn Chung nhìn Từ Cảnh Sơ, không tiếng động cảm thán. Nhìn khuôn mặt, tâm tình cũng tốt hơn không ít.
Từ Cảnh Sơ ngồi xuống, nhận thấy được tầm mắt đối diện, theo bản năng nhìn qua đối diện với đôi mắt Văn Chung, vậy mà nhìn ra vài phần thưởng thức trong cặp mắt đen láy kia, nhưng Văn Chung đã vội quay đầu đi.
“Đi đi.” Hướng Yến Lễ đã ngồi lên xe.
Từ Cảnh Sơ nhìn Văn Chung ngồi bên người cầm bánh quy, không nhúc nhích.
Một đội người 5 xe đi về đích, buổi chiều mới tới nơi. Bọn họ dọn sạch đám xác sống tập hợp trước cửa, là một căn biệt thự, sau đó nghỉ ngơi chỉnh đốn một lát, lại bắt đâì sắp xếp nhiệm vụ.
Giống như cốt truyện, Từ Cảnh Sơ và Hướng Yến Lễ, Tiểu Phi cùng một đội đi thu thập vật tư ở cửa hàng, Văn Chung và hai dị năng giả khác ở tại chỗ.
Văn Chung dựa vào vách tường ăn bánh mỳ được phát, cách đó không xa, Từ Cảnh Sơ và Tiểu Phi đang sửa sang lại trang bị.
Tiểu Phi vác túi lên vai, đi tới bên cạnh Từ Cảnh Sơ.
Văn Chung theo bản năng đứng thẳng người muốn nghe xem bọn họ đang nói gì, nhưng không có cách nào, khoảng cách không đủ, Văn Chung chỉ nhìn thấy Tiểu Phi nhét vào túi quần mình một cái gói nhỏ.
Hướng Yến Lễ đi lên trước dặn dò Văn Chung đừng có chạy loạn một mình, Văn Chung ngoan ngoãn gật đầu.
Đoàn người mau chóng rời đi, Văn Chung nuốt miếng bánh mì còn lại.
“Cậu đi đâu?” Đội viên còn lại hỏi.
Văn Chung vừa ra ngoài vừa nói: “Đi WC.” Cậu sờ sờ lặng lẽ lấy một khẩu súng từ trong cốp xe. “Bọn họ đi đâu vậy?”
Làm pháo hôi ái mộ Hướng Yến Lễ điên cuồng, “Văn Chung” đương nhiên không thể trơ mắt nhìn Hướng Yến Lễ và Từ Cảnh Sơ ở riêng với nhau. Cậu lặng lẽ đi ra ngoài, sau đó rất may mắn gặp được Hướng Yến Lễ, lại lì lợm la liếʍ một đợt, chẳng qua Hướng Yến Lễ sắp xếp cậu ở nơi an toàn sau đó mới đi Từ Cảnh Sơ.
01 mở hướng dẫn ra cho Văn Chung. “Không xa, ở cửa hàng bên kia. Đi hết con đường này, tạm thời không có xác sống.”
Đại khái là có thể đi nửa giờ, Văn Chung cúi thấp người đi vào một cánh cửa, xuyên qua mấy cái hành lang.
01 nói: “Hiện tại Hướng Yến Lễ đã tìm được Từ Cảnh Sơ rồi.”
Văn Chung lau mồ hôi trên cằm. “Đi như thế nào?” Cậu thả nhẹ hơi thở, cách đó không xa chính là cửa hàng giam cầm cả đàn xác sống, từ góc nhìn của Văn Chung chỉ nhìn thấy một đám sọ người nhô lên.
01 nói: “Đi cầu thang bên này, đi lên tránh ở phòng chứa đồ bên trái trước.”
Văn Chung nhẹ tay nhẹ chân đi lên cầu thang, xoay người ở lầu hai, cậu ló đầu ra, hành lang chỉ có mấy con xác sống lững thững trong cửa hàng. Lần đầu tiên cậu nhìn trực tiếp xác sống như vậy, trái tim Văn Chung nhảy loạn bang bang. Cậu không tiếng động bước ra một bước, vừa mới xoay người đi về bên trái một bước, bỗng nhiên nghe được tiếng gào rống như dã thú ở dưới lầu vang lên, một con xác sống không biết từ khi nào đã lên lầu.
01 nhắc nhở: “Đi mau, xoay người lên lầu!”
Văn Chung không do dự, cất bước chạy lên lầu, cậu bịt chặt miệng nhưng động tác xoay người không cẩn thận kéo phải cánh cửa trong tầm tay, phát ra tiếng vang chói tai. Nghe được tiếng động, toàn bộ xác sống bị hấp dẫn tới, như thức tỉnh, chạy đến nơi phát ra âm thanh. Văn Chung không để ý được nhiều như vậy chạy lên tầng 3 trước, chỉ là tầng nào cũng có xác sống, bị kinh động chạy theo sau cậu.
Cửa hàng to như vậy, Văn Chung hoảng không chọn đường, 01 cũng tìm đường cho cậu. Chạy tới một ngã rẽ, một con xác sống mặt đầy máu bỗng nhiên chui ra từ hành lang, trái tim Văn Chung suýt rớt ra ngoài, mặc là bên này hay bên kia đều có xác sống, hơn nữa chạy một lúc rồi, thể lực cậu đã cạn đáy.
Ngay lúc Văn Chung chuẩn bị lấy súng ra vật lộn với mấy thứ này, một cánh cửa bên cạnh bỗng nhiên bị mở ra, sau đó bị một bàn tay to nóng bỏng nắm lấy cổ tay, trốn vào trong phòng trữ đồ.
Đám xác sống ầm ầm vỗ lên cửa nặng, từng tiếng từng tiếng, không ngừng phát ra tiếng vang nặng nề.
Văn Chung quỳ trên mặt đất thở dốc, mồ hôi như mưa hạ, phổi cũng đau muốn mạng. Cậu lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn người kéo cậu vào, hóa ra lại là Từ Cảnh Sơ.
Nương theo ánh sáng xuyên qua khe hở màn cửa hơi mỏng chiếu vào. Văn Chung nhìn thấy Từ Cảnh Sơ đang dựa vào tường, trạng thái của anh rất kì quái, vành tai và đuôi mắt đều đỏ bừng, hô hấp dồn dập, ánh mắt có hơi mơ hồ.
Văn Chung bỗng phản ứng lại, túi hương rơi trên mặt đất cách đó không xa, túi bị mở ra, không khí xung quanh đều là mùi hương ngọt dính, Tiểu Phi thì ngất xỉu trên kệ để hàng, như bị cái gì đập vào, khiến cho kệ để hàng bị biến dạng.
Xong đời!
Văn Chung vội che mũi miệng lại, chỉ là vừa rồi cậu đã hít rất nhiều.
Loại đồ vật kí©ɧ ɖụ© này nhanh chóng theo máu chảy khắp toàn thân, Văn Chung cảm giác được tứ chi mình dần mềm đi rất rõ ràng, thân thể nóng lên.
Dù sao Từ Cảnh Sơ cũng là dị năng giả, ý thức còn miễn cưỡng rõ ràng được, anh thở phì phò, trong lòng quả thực muốn gϊếŧ Tiểu Phi. Anh cố đứng lên, định kéo kệ để hàng tới cửa chặn cửa, nhưng còn chưa bước ra được nửa bước, ống quần đã bị nắm lại.
Anh xoay người nhìn về phía sau, phát hiện Văn Chung quỳ trên mặt đất, một tay chống trên đất, một tay nắm lấy ống quần anh. Hốc mắt thiếu niên như phủ một tầng phấn, ngửa đầu nhìn anh, trái tim Từ Cảnh Sơ bỗng siết chặt.
Cả người Văn Chung đều nóng lên, đầu ngón tay run run nắm chặt Từ Cảnh Sơ, cảm giác bên dưới mình có nơi nào đó không đúng, vừa nóng vừa ngứa. Cậu thở như thiếu oxy, giọng nói run rẩy: “... Khó chịu quá.”
Từ Cảnh Sơ cắn răng, ngồi xổm xuống giữ chặt cổ tay Văn Chung, tay hai người đều nóng như nhau, hơi nóng cuồn cuộn hòa với nhau, hơi thở xung quanh như đang phập phồng kích động, tràn ngập ám chỉ, hương vị mập mờ.
Văn Chung được Từ Cảnh Sơ bế lên lại quay mặt sang một bên, đôi tay cậu thuận thế khoác lên bả vai đối phương, không an phận cọ trán vào cằm và mặt Từ Cảnh Sơ. Cậu không biết nên làm gì bây giờ, làm cái gì cũng theo bản năng. Từ Cảnh Sơ chuẩn bị buông tay, chỉ là Văn Chung ôm ngược lại anh, duỗi đầu lưỡi ướŧ áŧ liếʍ cằm Từ Cảnh Sơ và khóe miệng anh.
Từ Cảnh Sơ biết mình nên đẩy ra, nhưng người anh cũng nóng, thứ ở thân dưới cũng chậm rãi cứng lên và nóng bỏng.
Không có cách nào, không khí trong hơi thở đều là thuốc kí©ɧ ɖụ© đặc sệt.
01 chỉ thấy hai số liệu đang trùng lên nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, xác sống ngoài cửa không mở cửa ra được, phí công leo lên cạnh cửa.
Văn Chung há miệng thở hơi nóng lên mặt Từ Cảnh Sơ, cậu cảm thấy choáng váng, hơi thở cực nóng hỗn loạn phả trên người thiếu niên mùi hương nhàn nhạt, lấy tư thế xâm phạm chui vào lỗ chân lông anh.
Văn Chung gần như chẳng còn ý thức, chỉ muốn liếʍ hôn Từ Cảnh Sơ, cậu trợn tròn mắt, nhìn thanh niên xinh đẹp trước mặt và môi đỏ mím chặt của đối phương, sau đó ghé sát lại, liếʍ một cái.
Đồng tử Từ Cảnh Sơ co lại, lý trí còn sót lại điên cuồng nói. “Mau đẩy ra mau đẩy ra.” Nhưng tay anh lại như rót chì, khóa chặt eo Văn Chung. Trong lòng anh như đang mở một khe hở, chỉ là lúc này đã là nước đê lung lay sắp tràn, du͙© vọиɠ dâng lên như muốn trào ra.
Từ Cảnh Sơ rơi xuống vực sâu, không ngừng chìm sâu xuống.
Hết thảy như là quy luật, anh bóp cằm Văn Chung, không thầy dạy cũng hiểu hôn lưỡi như mất lý trí. Vốn du͙© vọиɠ đã giao động giờ thêm nụ hôn như bom nổ, hoàn toàn sụp đổ.
Tiếng nước hôn ướŧ áŧ nhóp nháp, miệng Văn Chung mở lớn, trong miệng có một đầu lưỡi ướt nóng nhét vào, vách trong mềm mại và hàm răng lồi lõm đều bị liếʍ qua, cậu nuốt nước miếng, không biết là của ai trong hai người bọn họ. Từ Cảnh Sơ hôn rất mạnh, như muốn ăn luôn Văn Chung, anh ngửi được mùi hương trên người Văn Chung, trong miệng liếʍ mυ'ŧ đầu lưỡi Văn Chung, kích động đến mức xương cốt đều ngứa ngáy.
Yết hầu thiếu niên và xoang mũi tràn ra tiếng nức nở ẩm ướt mong manh, Từ Cảnh Sơ ôm cậu thật chặt, tay chui vào trong vạt áo cậu, lòng bàn tay vừa đặt xuống, xúc cảm mềm mại của vòng eo nhỏ mềm của Văn Chung, hõm yêu cũng mang theo ý tứ quyến rũ. Chân Văn Chung mềm oặt bị tách ra, Từ Cảnh Sơ ôm cậu ngồi dưới kệ hàng.
Hơi nóng trên người bốc hơi.
Văn Chung bị buông ra, nước bọt trong suốt bị kéo ra từ trong miệng, đôi mắt cậu càng ướt hơn, theo bản năng nghiêng về trước, học bộ dáng Từ Cảnh Sơ hôn lên, vói đầu lưỡi mình vào trong miệng cậu.
“Bên dưới, không thoải mái...” Văn Chung mơ hồ nói, đầu cậu choáng, có thể lời mình nói có ý gì cậu cũng không biết. Cậu chủ động lôi kéo tay Từ Cảnh Sơ sờ xuống bên dưới mình. “Giúp tôi...”
Cả người Văn Chung khó chịu, rơi vào mắt người trước mặt đều là bẫy rập, chết chìm dưới nụ hôn lỗ mãng ngang ngược của đối phương.
Ánh mắt Từ Cảnh Sơ cũng tràn đầy du͙© vọиɠ, tay theo quần Văn Chung sờ vào. Dươиɠ ѵậŧ Văn Chung cương cứng, ở bên trong quần, rất nóng. Anh vừa hôn Văn Chung vừa tuốt đồ vật trong tay. Nhưng không ngờ là, quá ướt, kẽ ngón tay đều là nước dính dính.
Anh sờ xuống, không nhẹ không nặng vỗ bàn tay giữa hai chân Văn Chung, một đốt ngón tay giữa bỗng nhiên bị khe thịt mềm mại chặt khít ăn vào.
“Ưm!” Văn Chung nhăn mày, phát ra tiếng than nhẹ dồn dập.
Từ Cảnh Sơ mở choàng mắt, có một luồng dục hỏa cháy bùng lên trên người, anh rút tay khỏi Văn Chung, sau đó tách chân Văn Chung ra, cả người quỳ gối trước người thiếu niên. Từ Cảnh Sơ cũng không biết mình bị bao nhiêu thuốc kí©ɧ ɖụ© ảnh hưởng, chỉ là nhìn dáng vẻ Văn Chung bị mình đặt dưới thân, như một sói hoang đói bụng nuốt vào mùi tanh nồng, trong ánh mắt đều là ánh sáng xanh lục, tóm được con mồi sẽ nuốt vào trong bụng.
Lỗ tai Văn Chung ù ù như thủy triều, cách một tầng hơi nước, cậu nhìn giữa môi răng người đẹp trước mắt phát ra giọng nói dụ hoặc: “Cởϊ qυầи nhé?”