Văn Chung vừa mở mắt đã bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ, trước mặt cậu có một người đang đứng, hai mươi mấy tuổi, cầm súng nhằm vào cậu. Phía sau người này là một người đầy máu tươi, mặt “người máu” nát bét, không rõ ngũ quan.
Văn Chung ổn định tinh thần, khóe mắt nhìn thấy người bên cạnh, phát hiện có một ít người đang đứng. Bọn họ cũng cầm vũ khí, dáng vẻ là hai đám người có xung đột.
Không đợi Văn Chung quay đầu nhìn kỹ, người đối diện đã mở miệng. “Văn thiếu gia, tinh hạch này vốn là do Cảnh Sơ lấy được, cậu không thể dồn người tới đường cùng như thế được, anh Lễ cũng sẽ không cho cậu làm vậy.”
Trong đầu Văn Chung bỗng nhiên vang lên một giọng nói máy móc. “Mắng anh ta.”
“Mắng anh ta hả? Tôi? Mắng anh ta?” Văn Chung ngẩn người, cậu còn đang suy nghĩ nơi này là chỗ nào trong cốt truyện.
01 nói: “Cốt truyện hiện tại đang diễn ra là Từ Cảnh Sơ từ ngoài căn cứ về, bị thương nặng, nhưng cậu dẫn người đi cướp tinh hạch có thể cứu anh ta về, còn kêu người đánh anh ta, làm anh ta đã bị thương lại càng nặng hơn.”
“Nói đúng ra là.” Cậu xua tay. “Không phải tôi, là tên bia đỡ đạn trong nguyên văn mới đúng.”
01 nhàn nhạt nói: “Đều như nhau, hơn nữa tinh hạch hiện tại đã ở trong tay cậu.”
Văn Chung cúi đầu mới thấy, phát hiện lòng bàn tay mình nắm một tinh thể màu lam hình dạng không có quy tắc.
Thanh niên đối diện thấy Văn Chung vẫn không nói chuyện, cho rằng thái độ Văn Chung buông lỏng, nói tiếp: “Văn thiếu gia, hiện tại cậu đưa tinh hạch cho Cảnh Sơ, chúng ta có thể coi như chuyện cậu dẫn người đến đánh với chúng ta chưa từng xảy ra. Cậu cũng biết người có dị năng trong căn cứ không thể đánh nhau, người vi phạm sẽ bị phạt nặng!”
Văn Chung nhướng mày, trong đầu nhớ lại đoạn cốt truyện này. Cậu ngẩng đầu, giọng điệu tràn ngập ác ý trả lời: “Mày uy hϊếp tao? Mày không biết ba tao là ai sao? Dám nói chuyện với tao như vậy.”
01 lật tài liệu. “Lời thoại nói như vậy sao?”
Sắc mặt Văn Chung không thay đổi: “Không khác lắm là được.”
Ba Văn Chung có địa vị cực cao ở chỗ này, thủ đoạn hạng nhất, chỉ thời gian mấy năm ngắn ngủi đã mời chào rất nhiều người có dị năng, làm cho căn cứ sắp trở thành đồ ăn xác sống, vốn chỉ kéo dài hơi tàn, lập tức chuyển nguy thành an.
Mà người như vậy lại có vấn đề về con trai mình, như bị che hai mắt, nuông chiều không biết kiềm chế, chẳng còn điểm mấu chốt.
Người nọ nghe xong, nóng nảy: “Văn thiếu gia, chúng tôi không muốn làm kinh động người bên trên, nhưng mà...”
Lời còn chưa dứt, người đầy máu nằm ở phía sau bỗng phát ra vài tiếng ho khan đau đớn, lực chú ý của anh tạm thời dời từ trên người Văn Chung sang ‘người máu’ kia.
“Cảnh Sơ, cậu sao rồi?” Thanh niên ngồi xổm xuống, duỗi tay chuẩn bị lau máu trên mặt người đi.
01 nhắc nhở nói: “Anh ta là vai chính.”
“Anh ta là Từ Cảnh Sơ à?” Văn Chung nghiêng đầu muốn nhìn từ khe hở.
Từ Cảnh Sơ tránh khỏi tay người bên cạnh, che ngực, tự mình chống mặt đất, đứng lên. Cả người anh đều đầy vết thương, trên mặt đất chảy một bãi máu. Rõ ràng vô cùng đau đớn, Từ Cảnh Sơ vẫn đứng thẳng người, ánh mắt nhìn thẳng tắp về phía Văn Chung.
Văn Chung đối diện với tầm mắt này, lập tức lạnh cả người.
Từ Cảnh Sơ nghiêng mặt đi, chẳng nói cái gì, bước chân phù phiến xoay người rời đi.
“Cảnh Sơ.” Thanh niên vội vàng hô một tiếng, đi theo sau.
Vai chính cũng đi tồi, diễn tiếp cũng không thú vị. Văn Chung gọi người tới, về “nhà”.
01 đột nhiên hỏi: “Sao vừa rồi cậu không nói theo lời thoại gốc?”
Văn Chung hỏi lại: “Không được sao?”
01: “Không phải không thể, chỉ cần không quá phận ảnh hưởng tới cốt truyện thì có thể.”
Lời thoại vố có là: Bọn mày dám uy hϊếp tao? Được, tới lúc đó tao sẽ nói với anh Yến Lễ, xem xem anh ấy giúp ai.
Anh Yến Lễ này, chính là tra công đầu tiên trong nguyên văn, là tiểu đội trưởng người có dị năng của Từ Cảnh Sơ, cũng là người “Văn Chung” thích.
Văn Chung trầm mặc một lát, nói: “Tôi chỉ cảm thấy rất buồn nôn.”
“Cái gì ghê tởm?” 01 hỏi.
Văn Chung không trở lời, lại hỏi: “Dựa vào cốt truyện gốc, Từ Cảnh Sơ có phải vừa bị thương nặng, tinh thần còn bạo loạn, suýt chút nữa không thể chịu đựng được đúng không?”
Lúc tận thế vừa đến, ngoại trừ xác sống, cũng dần xuất hiện người có dị năng, cấp bậc có cao có thấp, có thể thông qua tinh hạch xác sống để thăng cấp dị năng. Ban đầu Từ Cảnh Sơ có được dị năng hệ phong, cấp bậc rất thấp, vì tăng dị năng lên, trong khoảng thời gian ngắn anh dùng rất nhiều tinh hạch. Tăng cao dị năng, tác dụng chính là rất dễ xuất hiện tinh thần bạo loạn, nói dễ hiểu là rơi vào trạng thái nổi điên không còn ý thức.
Tinh hạch cũng có thể áp chế tinh thần bạo loạn, nhưng không phải tinh hạch nào cũng có thể, tinh hạch màu trắng là dễ thấy nhất. Tinh hạch màu lam thì cao cấp hơn. Màu tím là cấp cao nhất. Thứ như tinh hạch, giống như mở hộp mù vậy, bạn không biết gϊếŧ xác sống xong thì có thể lấy được tinh hạch không, cũng không biết mở con nào mới có.
01: “Ừ, hiện tại cậu cảm thấy lỗ hổng cốt truyện là vì cái gì?”
Văn Chung lắc đầu. “Không biết, tôi vừa mới tới.”
01: “Phân tích số liệu, bước đầu dự tính là vì giá trị thù hận đối với cậu không đạt tiêu chuẩn mới dẫn tới.”
“Vì sao?”
“Bởi vì cậu là người đẩy vai chính vào biển xác sống.”
“... Ha?” Văn Chung có hơi cạn lời: “Không phải. Chẳng lẽ anh ta không nên hận chết mấy tên tra công kia sao?”
Văn Chung cảm thấy truyện này có khuyết điểm. Đối với Từ Cảnh Sơ, những chuyện anh phải trải qua về sau, mười chuyện thì có chín chuyện bên trong đều do mấy tên công kia dẫn tới. Nói về hận, “Văn Chung” nên xếp sau cùng chứ. Chẳng lẽ bởi vì bọn họ là công mà tác giả viết cho Từ Cảnh Sơ ư?
Trực giác Văn Chung cảm thấy không đơn giản như 01 nói, cậu chặn lại hoang mang trong lòng, hỏi: “Làm sao để biết hiện tại Từ Cảnh Sơ hận tôi bao nhiêu?”
01 không biết Văn Chung đã suy nghĩ lòng vòng loanh quanh nhiều như vậy, nói: “Tôi có thể biểu hiện điểm thù hận của anh ta đối với cậu.” Nó mở thanh tiến độ ra, bên trên hiện một số “0”. “Đây là... điểm thù hận của vai chính với cậu.”
Văn Chung rất kinh ngạc: “Không? Thấp như vậy sao?” Dù sao tinh thạch hiện tại trong tay cậu là cướp từ trong tay Từ Cảnh Sơ, chẳng lẽ không hận chút nào?
01 nói: “Đúng vậy, điểm thù hận đến 100 thì vai chính sẽ hắc hóa.”
“À.”
Thời gian nói chuyện với hệ thống, Văn Chung vừa vặn đi tới “nhà”, một biệt thự khổng lồ. Không thể không nói, Văn Chung xuyên thành bia đỡ đạn này, địa vị thật sự rất cao, tuy rằng không có dị năng, nhưng dựa vào cha cũng có thể hoành hành ngang ngược ở căn cứ.
Văn Chung lướt qua người hầu, đẩy cửa vào phòng, mệt mỏi nằm liệt trên giường. “Cơ thể này quá kém cỏi! Đi hai bước mà đã thở không ra hơi!”
01 nhìn thoáng qua điểm biểu hiện thân thể Văn Chung. “Lúc nguyên thân sinh ra thân thể đã không tốt, ba ngày trước tận thế cũng ở bệnh viện, sau tận thế dựa vào tinh hạch của xác sống mới miễn cưỡng chống đỡ được, đã rất không tệ rồi.”
Văn Chung xắn ống tay áo lên, nhìn cánh tay gầy gò tái nhợt, cảm thán nói: “Vẫn là cơ thể ban đầu của tôi tốt hơn, thể lực chạy 1000 mét xong còn có thể tiếp tục chơi bóng rổ.”
01: “Đã là thi thể, lạnh cứng rồi.”
Văn Chung: “Vẫn ấm mà.”
01: “... Dù vẫn ấm thì cũng là đã chết.”
Văn Chung dùng hai ngón tay cầm tinh hạch, xuyên qua ánh đèn, nhìn chất lỏng trong tinh hạch bóng loáng, phản xạ ra ánh sáng màu lam nhạt.
“01, cậu nói xem, hiện tại Từ Cảnh Sơ ở đâu?” Văn Chung nhìn tinh hạch, hỏi.
01 trả lời: “Ở bệnh viện, chuẩn bị gặp tra công đầu tiên.”
Văn Chung nhướng mày. “Chính là bác sĩ kia?”
Từ Cảnh Sơ gặp được tổng cộng bốn công, đầu tiên là Hướng Yến Lễ, là một bác sĩ, hai người sau tạm thời chưa lên sân khấu.
“Đúng vậy.”
Văn Chung nắm tinh hạch. “01, tôi nhớ rõ ba bia đỡ đạn mấy ngày nay đi căn cứ khác, đúng không?”
“Cậu muốn làm gì?”
“Buổi tối chúng ta ra ngoài một chuyến.”
“Hử?”
_
Sắc trời đêm đen dần kéo đến.
Văn Chung lặng lẽ mở cửa. Hành lang yên tĩnh, chỉ có ánh trăng chiếu qua cửa sổ vào. Văn Chung nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại, lén ra ngoài.
“Từ Cảnh Sơ ở phòng bệnh nào?” Văn Chung xoa xoa mồ hôi trên trán, đi vào bệnh viện. Cậu để 01 dẫn đường cho mình, cuối cùng cũng tới cửa lớn bệnh viện.
01 có dự cảm không tốt, hỏi: “Cậu đi tìm anh ta làm gì?”
Văn Chung nói: “Cậu xem, điểm thù hận của Từ Cảnh Sơ với tôi là 0 đúng không? Nếu, hiện tại tôi chạy tới trước mặt Từ Cảnh Sơ, làm nhục anh ta một phen, hoặc là làm việc khác, thì không phải điểm thù hận sẽ tăng dần lên sao?”
Không đợi 01 mở miệng, cậu tiếp tục nói: “Tôi muốn đẩy nhanh tiến độ một chút. Chúng ta nhanh chóng đi hết cốt truyện, Từ Cảnh Sơ hắc hóa, tôi chết, lỗ hổng lấp xong. Thành tích của cậu cũng tăng lên không phải sao?”
01 không lập tức trả lời, qua vài giây, Văn Chung nghe được: “Lầu ba, phòng bệnh trong cùng bên phải.”
Văn Chung xoay người đi lên cầu thang. “Cảm ơn.”
Lầu 3 không có ai, gió lạnh ngoài hành lang lùa vào, Văn Chung kéo cổ áo lại, đi tới trước phòng bệnh, cậu nắm tay nắm cửa nhìn từ ngoài cửa sổ, chỉ thấy trên giường bệnh có một người đang nằm bị dây thừng trói lại, anh nhắm chặt mắt, thân thể thon gầy rung động kịch liệt, dường như rơi vào đau đớn vô tận, cổ và cánh tay nổi lên gân xanh.
Người có dị năng thông thường khi tinh thần bị bạo loạn sẽ không chết được, sẽ trói chặt tay và chân để tự người đó cố chịu là được, nếu chịu được thì tiếp tục sống, không chịu nổi thì sẽ chết.
Khi Văn Chung đẩy cửa đi vào, trong phòng bệnh đầy mùi máu tươi nồng, cậu che mũi lại. “Vì sao lại để một mình Từ Cảnh Sơở trong phòng bệnh vậy? Mấy người luôn miệng nói thích anh ta đâu?”
Theo cốt truyện, sau khi Từ Cảnh Sơ bị cướp tinh hạch, định về nhà xử lí miệng vết thương của mình, còn chưa về tới nhà đã té xỉu. Bạn đồng hành đưa anh vào bệnh viện, người còn chưa tỉnh đã rơi vào tinh thần bạo loạn, bị trói ở bệnh viện, tự mình chịu đựng qua đêm nay.
01 nói: “Hướng Yến Lễ còn ở bên ngoài thu thập tinh hạch. Người hùng hổ với cậu lúc chiều tên là Tưởng Phục, bị gọi đi rồi. Hiện giờ mạng người rất rẻ rúng, tuy rằng Từ Cảnh Sơ là người có dị năng nhưng tinh hạch càng quý giá hơn. Nói vậy, bệnh viện sẽ không dùng tinh hạch trên người bọn họ, mà dùng trên người mấy người như cậu.”
Văn Chung: “Tôi hiểu ý cậu, là loại người như nguyên chủ.”
01: “Cậu hiểu là được.”
Văn Chung không muốn đấu võ mồm với hệ thống, đi về phía giường bệnh.
01 nhắc nhở nói: “Cẩn thận chút, coi chừng anh ta nổi điên đấy.”
Văn Chung đến gần, nhìn qua người Từ Cảnh Sơ, từng vòng dây thừng thô to trói chặt anh vào cột giường, dây thừng hằn vào thịt, máu tươi chảy từng dòng ra ngoài, nhìn mà khϊếp người.
Tầm mắt Văn Chung nhìn lên trên, trên ngực Từ Cảnh Sơ, một vết thương máu thịt đầm đìa, lộ ra cái lỗ hổng lớn, da thịt bên ngoài miệng vết thương sưng tấy, máu không ngừng chảy ra ngoài.
“Cậu đừng... này!” Lời 01 còn chưa dứt, chỉ thấy lòng bàn tay Văn Chung cầm một tinh hạch nóng bỏng đặt lên miệng vết thương của Từ Cảnh Sơ.
Sau khi đυ.ng tới miệng vết thương, tinh hạch màu lam như khối băng nhanh chóng hòa tan, chất lỏng màu lam chảy vào thân thể Từ Cảnh Sơ, tiến vào máu, chảy khắp toàn thân.
Văn Chung lui về sau một bước, chất lỏng đang lan ra trên miệng vết thương của Từ Cảnh Sơ với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
01 vô cùng buồn bực: “Sao cậu lại dùng tinh hạch cho anh ta.”
Văn Chung nhấp miệng, cúi đầu xoa máu dính lên đầu ngón tay mình, sau đó lấy giấy trong bao ra, chậm rãi lau vết máu trên mặt Từ Cảnh Sơ.
“01, tôi không nhìn nổi nữa rồi.” Văn Chung nói: “Từ Cảnh Sơ thảm quá.”
01: “Anh ta thảm thì cũng chỉ thảm hiện tại thôi, sau khi hắc hóa rồi thì không thảm nữa.”
Văn Chung: “Sau khi hắc hóa cũng rất thảm.”
01: “?”
Văn Chung: “Tôi cảm thấy vậy.”
01: “……”
Chậm rãi, máu trên mặt của người nằm trên giường bệnh được lau khô, lộ ra ngũ quan xinh đẹp. Vẻ ngoài Từ Cảnh Sơ giống như miêu tả trong văn, dù đôi mắt anh giờ đã nhắm lại nhưng cũng có thể nhìn ra gương mặt quá mức xinh đẹp. Dáng vẻ này ở trong tận thế cá lớn nuốt cá bé, thật sự không thể coi là chuyện tốt.
“Shhh” Đầu Văn Chung lại cúi thấp một chút, thong thả lên tiếng: “Từ Cảnh Sơ...”
01: “?”
Văn Chung: “Đẹp qía.”
Văn Chung ném khăn giấy nhiễm đỏ trong tay xuống, lại cẩn thận nhìn Từ Cảnh Sơ. Thấy người dần bình tĩnh lại, hô hấp ổn định, Văn Chung nhìn lướt qua cánh môi tái nhợt của Từ Cảnh Sơ, lại sờ sờ trong túi, lấy ra một cái kẹo trái cây vị nho trong túi áo khoác.
Cậu lột vỏ kẹo trái cây, nhẹ nhàng nhéo cằm Từ Cảnh Sơ để anh há mồm, sau đó đút kẹo vào.