Sáng sớm hôm sau, bố mẹ vào phòng thăm tôi với quầng thâm dưới mắt.
Sau khi xác nhận tôi đã tỉnh, sắc mặt cũng ổn hơn, hai người mới coi như yên tâm. Mẹ nhìn quanh bốn phía rồi hỏi tôi:
“Ương Ương, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong phòng cứ nghe tiếng loảng xoảng, mẹ lo lắm.”
Tôi lắc đầu: “Không có gì ạ. Con nhảy nhảy tập thể dục trên giường cho ra mồ hôi thôi, vậy mới hết sốt. Không sao hết!”
Mao Tiên Cô đã dặn dò từ trước, không được cho ai biết đến sự tồn tại của bà ấy, kể cả bố mẹ tôi.
Tuy rằng thắc mắc khó hiểu nhưng tôi luôn nghe lời bà, cho đến tận bây giờ, bố mẹ vẫn không biết đến sự hiện diện của Mao Tiên Cô trong nhà.
Hai người lôi kéo tôi đứng dậy, cẩn thận quan sát, chắc chắn tôi không có vấn đề gì mới thở dài nói:
“Hôm qua trông sắc mặt con xanh lè, thật doạ người mà. Bố mẹ thức trắng cả đêm, sợ con xảy ra chuyện. Haizzz, tối qua con…”
“Con ngủ rất ngon, còn nằm mơ nữa. Mơ thấy bà nội chơi cùng con một lát rồi rời đi.”
Bởi vì tuổi còn nhỏ nên có lẽ bố mẹ đã quen với những lời giải thích mơ hồ của tôi, có nhiều chuyện hai người càng hỏi thì càng rơi vào hoang mang.
Dường như từ lúc gia đình bắt đầu đi tìm Mao Tiên Cô, gặp quá nhiều điều không thể giải thích, họ cũng không thể hiểu nổi. Bởi vậy, lâu dần thành quen, bố mẹ chỉ cần thấy tôi vẫn ổn thì dù chuyện có kỳ lạ đến đâu cũng không hỏi nữa.
Tuy rằng một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, nhưng sau khi trải qua một số chuyện, hai người đều tự tìm cho mình lý do thuyết phục.
Thấy tôi lúc này vẫn còn hơi uể oải, bố mẹ còn nấu riêng mấy món ăn ngon, làm sủi cảo, dỗ tôi ăn nhiều thêm chút để bổ sung năng lượng.
Vốn dĩ tôi còn cho rằng con quái vật kia biến mất thì bản thân mình cũng không sao.
Nhưng không ngờ, bởi vì cơ thể quá yếu ớt, oán linh quấy nhiễu chưa đến một khắc, tôi đã rệu rã như một cái bình thủng, thứ gì cũng không chứa được nữa.
Kể từ ngày đó, cơ thể tôi lại rơi vào vòng lặp vô tận, cảm lạnh, ngủ đến mê man, cả người co giật liên tục….
Tuy rằng không có mặt nghiêng mũi lệch, thân thể vặn vẹo như trước nhưng bằng mắt thường cũng có thể nhận ra tôi gầy đi nhanh chóng.
Lúc nhẹ nhất, một đứa trẻ trên 6 tuổi chỉ nặng có 9kg. Nhìn từ xa, sắc mặt tôi khô vàng, trông càng giống bộ xương khô đang di chuyển, ngay cả cử động cũng khó khăn.
Bố mẹ lại bắt đầu đưa tôi đi khắp các bệnh viện, tìm đến cả nơi có tiếng là "thần bí", kết quả bệnh viện kết luận tôi mắc bệnh "teo cơ"; địa phương "thần bí" thì cho rằng tôi bị "quỷ ám".
Rốt cuộc là vấn đề gì? Điều trị như thế nào? Ai cũng đáp không rõ.
Mao Tiên Cô nói cho tôi: Đây là hậu quả mà ông cậu đã gây ra, cố tình làm rò rỉ chiếc bình đựng mạng của tôi, khiến số mệnh vốn đã bấp bênh của tôi lại càng trở nên tồi tệ.
Bà cũng chỉ còn cách cố hết sức che chở, không để linh thể của tôi tan biến, nhưng nếu muốn tốt lên, về cơ bản là rất khó, chỉ có thể dựa vào chính bản thân tôi để vượt qua thôi.
Bình giữ mạng của tôi vẫn đang rò rỉ, bao nhiêu người đến "áp" mệnh tôi đi cũng không được.
Bà nội bảo tôi phải cố gắng tự mình chống đỡ trước, bà sẽ nghĩ cách giúp tôi vượt qua nửa năm này, có lẽ còn chút cơ hội chuyển biến.
Nửa năm, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Từ ngày đó, cuộc sống của tôi dường như lại quay về điểm ban đầu, bố mẹ ngày đêm đứng bên bờ vực suy sụp, khổ sở không biết làm sao.
Họ hàng thân thích đến thăm cũng không đành lòng khi nhìn thấy cảnh này. Đặc biệt là cô tôi, người có mối quan hệ tốt nhất với bố tôi từ khi còn nhỏ, cô không muốn nhìn anh mình khổ sở, luôn tìm cách làm thế nào mới "giúp" được bố mẹ tôi.
Vì thế, nhân một ngày hai người họ không chú ý, cô ôm tôi đi tìm người tự xưng là "Đại tiên cô" chữa bệnh.
Sau khi "đại tiên cô" nhận một bao lì xì thật dày, bà ta bắt đầu lập đàn cầu phước---
Cả quá trình kêu vài người đến ấn tôi xuống đất, để bà ta nhảy nhót một hồi, thắp hương bái lạy, lại dùng d.ao cắt một đường trên ngón giữa của tôi, sau đó lôi ra chiếc kim nóng đỏ chuyên dùng để may bao, tìm đường gân trên tay đâm kim vào.
Tôi không khóc, bởi vì đau quá nên hôn mê rồi.
Bình giữ mạng của tôi vốn đang rò rỉ, còn chưa tu sửa xong đã bị đập thủng thêm một lỗ.