Đôi Mắt Âm Dương: Huyền Thoại Nhà Ngoại Cảm

Chương 6

Một số người dân cùng làng cũng vây lại, người đàn ông mà mọi người gọi là chú Hai đi đầu tiên.

Trong phòng, tư thế của Mao Tiên Cô vẫn giống như lúc trước, hai tay không nâng lên nữa, nửa ôm nửa nắm chiếc bình nhỏ trên bụng.

Chú Hai bước tới kiểm tra hơi thở, sau đó quay người gật đầu với mấy thanh niên đằng sau, xác nhận rằng người thật sự đã chết.

Chú ấy đứng đó nhìn hồi lâu, rồi chắp tay thành kính hướng về phía giường của bà cụ mà bái lạy:

"Chị Mao, chị đi rồi, tôi dẫn theo mấy đứa nhỏ đến dọn dẹp, chuẩn bị hậu sự cho chị đây. Chị yên tâm lên đường nhé. Mọi chuyện cứ để chúng tôi lo."

Chú Hai ở phía trước đang chân thành nói mấy lời cáo biệt, mấy người trẻ tuổi đứng sau, họ tò mò nhìn bà cụ, bình thường bà ấy hay mặc một bộ quần áo xám tro nhưng hôm nay lại thay đổi, một thân xiêm y đỏ thẫm?

Hơn nữa trông dáng vẻ này, có vẻ là bà cụ tự mình mặc, quần áo chỉnh tề không nói, ngay cả búi tóc cũng được chải chuốt kỹ lưỡng khác hẳn ngày thường, chẳng lẽ bà ấy biết mình sắp đi nên chuẩn bị trước mọi thứ?

Tại sao trên tay còn cầm một cái bình, trong đó có gì vậy?

...

Mao Tiên Cô là một sự tồn tại bí ẩn đối với dân làng xung quanh. Bà là người sống cô độc, ẩn dật quanh năm, không ai biết bà ấy bao nhiêu tuổi, dù sao thâm niên và bối phận của bà cũng được người trong làng rất kính trọng. Ngay cả chú Hai vừa rồi cũng phải gọi bà ấy một tiếng "Chị Mao".

Không ai biết chính xác bà ấy có "sức mạnh" thần bí từ khi nào, cũng không cần chứng minh, dù sao từ ngày biết bà cụ, họ đều tin rằng bà ấy có năng lực phi thường.

Thực tế, ngày thường Mao Tiên Cô cực kỳ trầm lặng, không bao giờ khoe khoang mình sẽ làm cái gì hoặc có thể làm những gì, cuộc sống của bà rất đơn giản hoặc nói trắng ra là có chút kham khổ, nhưng chưa bao giờ oán than lấy nửa lời.

Rất nhiều người xung quanh từng nhận được ơn cứu mạng của bà cụ, họ cũng đề nghị giúp đỡ cải thiện cuộc sống sinh hoạt hàng ngày nhưng bà ấy đều từ chối, chỉ muốn sống theo cách của riêng mình.

Nếu có người đến nhờ giúp đỡ vậy thì bà sẽ giúp, nếu không ai đến, bà sẽ ở trong nhà.

Lớp trẻ tò mò về Mao Tiên Cô, nhưng mỗi lần muốn hỏi chuyện giải đáp thắc mắc đều bị những người lớn tuổi trong gia đình ngăn cản, nghiêm khắc quở trách.

Điều này được truyền từ đời này sang đời khác, trở thành "luật ngầm" được già trẻ, lớn bé trong làng lan truyền: không được hỏi thăm tung tích của "Tiên Cô".

Nhưng bây giờ, bà cụ sống không biết bao nhiêu năm đã qua đời, sự tò mò của những người trẻ tuổi lại không áp chế được.

Suy cho cùng, ngay cả họ cũng nghĩ rằng bà ấy có thể sẽ sống mãi, rất rất lâu cơ.

Bởi vì, trong mắt mấy thế hệ bọn họ, Mao Tiên Cô vẫn luôn ở độ tuổi đó, dáng vẻ luôn trông như vậy, chưa bao giờ trẻ cũng chẳng bao giờ già hơn nữa.

Tất nhiên, cũng từng có người âm thầm bàn tán vị "Tiên Cô" này là hóa thân của "Tiên Cáo" , "Tiên Chuột" hoặc "Tiên Nhím" gì đó nên bà ấy mới trông như vậy, vừa thần bí lại không thích gặp người...

Những lời này không có cơ sở, chỉ tùy tiện nhắc tới, dù sao "Tiên gia" so với bà cụ trước mặt còn khó tin hơn.

Hiện tại có thể tận mắt chứng kiến Mao Tiên Cô ra đi, tuy rằng mọi chuyện có hơi khác thường nhưng cuối cùng không phải vẫn tuân theo quy luật tự nhiên: sinh, lão, bệnh, tử đó sao.

Càng không giống mấy lời đồn đoán nói khi bà ấy chết đi sẽ hiện về nguyên hình vớ vẩn gì đó, bây giờ bà vẫn là một bà lão chính trực đó thôi.

Mấy người trẻ còn đang mải mê suy nghĩ, chú Hai đứng trước đã cầu nguyện xong, chú ấy quay lại gọi mọi người lên giúp đỡ.

Bọn họ vội vàng bước tới, cùng nhau đỡ thi thể bà cụ nằm xuống.

Mà bố tôi lại không dám nhúc nhích, đứng đó nhìn chằm chằm vào chiếc bình trong tay, muốn xác nhận xem lúc đó có phải mình gặp ảo giác hay không.

Lúc này, trong số dân làng tụ tập xung quanh giường, có một người đàn ông 40 tuổi, khi những người khác đang nâng người Mao Tiên Cô lên, ông ta duỗi tay muốn cầm chiếc bình nhỏ của bà ấy xuống.

Nhưng vừa chạm tay vào bình, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Chiếc bình có kích thước bằng lòng bàn tay của một thanh niên trưởng thành, trông không hề nặng chút nào.

Mao Tiên Cô từng đưa bình ra bảo tôi sờ trứng gà, miệng bình được dán kín bằng một mảnh giấy đỏ, nhưng trước khi đưa, bà ấy đã xé mảnh giấy rồi, đến tận khi cất bình xuống hố vẫn không dán lại.

Bố tôi vừa liếc qua đã nhận ra đây chính là chiếc bình đó. Bên ngoài có dán tờ giấy viết chữ "Phúc" màu đỏ, có lẽ vì đã để lâu nên bốn góc của chữ đều bị khuyết hai bên, tờ giấy cũng rách nát.

Mà chiếc bình Mao Tiên Cô đang cầm, góc khuyết của chữ "Phúc" đang xoay ra ngoài, mọi người nhìn là có thể nhận thấy.

Chữ "Phúc" kia viết bằng mực đỏ trên nền giấy vàng, trước giờ càng không phổ biến. Vì vậy bố tôi mới có ấn tượng.

Nhưng khi bàn tay người đàn ông vừa chạm vào, trong bình phát ra tiếng "Két...két", không phải tiếng kêu của động vật, mà càng giống tiếng phanh rỉ sét của xe đạp khiến kim loại va vào nhau kêu chói tai.

Dù là người đang khiêng thi thể bà cụ hay người đang chuẩn bị tiến tới giúp đỡ đều bị âm thanh này dọa sợ, đồng thanh kêu la chết khϊếp.

Thân thể Mao Tiên Cô vừa mới được nâng ra khỏi bức tường, "bụp" một tiếng rơi trở về chỗ cũ, chiếc bình trong tay bị chấn động dốc ngược lại, hai mảnh vỏ trứng vỡ rơi ra ngoài, một nửa màu đỏ, một nửa màu trắng, ở giữa còn có một cuộn giấy vàng nhàu nát cũng lăn ra theo.

Chiếc bình nhỏ trống rỗng, miệng bình tối đen, không còn âm thanh nào nữa.

Trong phòng yên tĩnh, không ai dám thở mạnh. Mấy người đàn ông trai tráng giống như bị đóng đinh tại chỗ, duy trì tư thế đứng im hơn mười giây mới hốt hoảng nhìn nhau, quả nhiên họ thấy trong mắt đối phương cũng toàn là kinh sợ.

Chú Hai lấy lại bình tĩnh trước tiên, duỗi tay cầm lên mảnh giấy vàng rơi dưới đất.

"Cái này....Tôi đọc không được, ai biết chữ? Đến đây nhìn xem trên giấy viết gì?"

Mọi người đùn đẩy nhau, chần chờ lưỡng lự. Cuối cùng vẫn là bố tôi nghiến răng run rẩy tiến lên mở giấy ra.

Trên đó vẽ toàn những hình thù ma quái không khác gì bùa chú, bố tôi nghĩ cũng chỉ những người có thâm niên mới xem hiểu, dù sao bản thân cũng không rõ.

Vì vậy dứt khoát mở toàn bộ tờ giấy, mọi người tụ lại nghiên cứu.

Nhưng xem rồi đoán cũng chẳng ai hiểu nổi nên đành từ bỏ.

Sau khi quan sát cẩn thận th.i th.ể Mao Tiên Cô, mọi người chắc chắn không còn gì bất thường mới dám tiếp tục công việc. Nhưng chiếc bình trong tay bà cụ, dù trống hay không cũng chẳng ai dám chạm vào nó nữa.

Một nhóm thanh niên trai tráng cũng phải mất sức nửa ngày mới đưa được cả người bà ấy xuống.

Có lẽ vì để lâu nên thân thể Mao Tiên Cô đã lạnh đến cứng ngắc. Cho nên, dù bà ấy nằm trên giường đất nhưng hai chân vẫn giữ nguyên tư thế đang ngồi, hơi cong lên treo trong không khí, bên dưới còn đi giày thêu đỏ rực trông cực kỳ chói mắt.

Mấy thanh niên đang đứng trong phòng còn chưa hoàn toàn bình tĩnh, nhưng mắt thấy Mao Tiên Cô dần hạ xuống, họ cũng dần yên tâm, coi như hỗ trợ xong.