Hội trường thoáng chốc loạn lên vì lời nói của Trì Tống, máy ảnh chớp nháy liên tục, song Trì Tống không hề thấy bực bội hay khó chịu, hắn chỉ chuyên chú nhìn tôi, nói xong lời khẳng định kia thì mỉm cười, bẽn lẽn như thể thiếu nữ nhìn thấy một nửa định mệnh của mình.
Ánh mắt Lăng Ý mở to như không thể tin nổi, tiếng hệ thống cảnh báo vang ầm ĩ, tôi nghe được tiếng cô ta hét ầm lên trong sự mất bình tĩnh. Lăng Ý nắm chặt bộ váy rực rỡ của mình, dường như hạ quyết tâm để bước ra khỏi ánh sáng, nhưng đúng lúc đó Trì Tống lại đi về phía tôi, hắn rút ngắn khoảng cách, đến khi tay hắn sắp chạm vào vai tôi, tôi mím môi lùi bước, bỏ qua ánh mắt hụt hẫng của hắn trong tích tắc.
Trì Tống cố giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng gọi tôi: “Đường Thủy Chi.”
Tôi ngẩng đầu, dửng dưng bảo: “Em đây, vị hôn thê sắp cũ của anh, Đường Thủy Chi đây.”
Trì Tống dường như nhận ra tôi không được vui, hắn bối rối siết chặt nắm tay, cố gắng tìm cách hóa giải mọi việc mà mình gây ra: “Tôi… chuyện hôm nay chỉ là… chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi, em hãy nghe tôi giải thích, được không?”
“Hiểu lầm ư? Nhưng mà anh đã đăng tin thông báo, còn bảo rằng muốn được tự do tìm tình yêu của đời mình, không phụ thuộc vào cha mẹ cơ mà?”
“Vả lại như anh nói, năm năm quen biết của chúng ta anh đều quên hết, nếu tiếp tục dây dưa, chúng ta chỉ giày vò lẫn nhau mà thôi. Ban nãy có phải anh muốn kết thúc mối quan hệ cùng hôn sự này, vậy bây giờ em ở đây và nói với anh rằng, em đồng ý, bây giờ anh được tự do rồi, đừng sợ ràng buộc gì với em nữa nhé. Hãy đi tìm thứ anh thích đi.”
Trì Tống lắc đầu, khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc trở nên trắng bệch vì lo lắng.
“Không, tôi… tôi thật ra lúc tôi tỉnh dậy đã có nghe mọi người nhắc đến em, nhưng tôi chờ mãi cũng không thấy em xuất hiện, tôi nghĩ nếu chúng ta thật sự là người yêu của nhau thì em sẽ đến thăm tôi, hoặc lo lắng gì đó cho tôi. Nhưng quan hệ của chúng ta quá mỏng manh, đến số liên lạc của em tôi cũng tìm không được, vậy nên tôi mới nghĩ chúng ta… chúng ta chỉ là vì gia đình sắp đặt, em cũng không có hứng thú với tôi, vậy nên… vậy nên tôi mới muốn nhân lúc này nói ra lời kết thúc, có khi lại giải thoát cho chúng ta một con đường mới.”
“Nhưng tôi… tôi sai rồi, tôi không nên nói mấy lời ngu ngốc ấy. Đều là lỗi của tôi, Đường Thủy Chi, em có thể niệm tình tôi bị tai nạn, não tạm thời bị hỏng mới làm những chuyện đần độn kia mà tha thứ cho tôi được không?”
“Hơn nữa, tôi nhận ra dù không có năm năm kia, tôi… hình như vẫn thích em lắm, chính là kiểu vừa gặp đã yêu. Em… em phải tin lời tôi nói là thật.”
Tôi bình tĩnh nghe Trì Tống nói hết lời, chợt cong môi mỉm cười, bàn tay còn chủ động nắm lấy cổ tay hắn.
“Anh nói thật à? Anh thích em thật ư?”
Trì Tống kích động gật đầu, giống như cún ngoan vung vẫy đuôi quanh người tôi: “Thật, thật mà, tôi thích em lắm, em giống như tiên nữ hạ phàm vậy, tôi vừa nhìn đã muốn mang em đi đăng ký kết hôn ngay lập tức, khiến em ở lại trần gian này cùng tôi cả đời.”
“...”
Thật đúng là Trì Tống, dù nhỏ hay lớn đều có suy nghĩ giống hệt nhau.
“Nhưng em nghe bảo anh đang có người theo đuổi, hơn nữa thái độ của anh cũng không phải từ chối thẳng thừng. À, hôm nay anh còn dẫn cô ấy đến đây, nếu không phải vì em chen ngang, có lẽ lễ hối hôn của anh đã thành công tốt đẹp rồi nhỉ? Anh có định giới thiệu cô ấy trước mặt mọi người không? Anh yên tâm, nếu anh cũng có ý với cô ấy, em nhất định rộng lượng chúc phúc cho anh.”
Tôi mỉm cười nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Lăng Ý, thầm nghĩ bản thân thật sự rất hẹp hòi.
Những chuyện nhập nhằng như thế này, tôi càng muốn càng rõ ràng càng tốt.
“Em nói ai cơ?”
Cô đưa mắt nhìn về phía Lăng ý ở phía sau: “Hình như là y tá chăm sóc cho anh, Lăng Ý.”
Trì Tống lúc này quay đầu, Lăng Ý chạm mặt với hắn, cô ta ngượng ngùng dời tầm mắt, chợt lúc ấy nghe được tiếng nói nghi hoặc của Trì Tống.
“Cô ta không phải theo đuổi thư ký của anh ư? Ngày nào họ cũng bám lấy nhau mà?”
Trì Tống nhanh nhau thay đổi xưng hô, còn nhân lúc không ai biết mà sờ sờ ngón tay trắng nõn của tôi.
“...”
“Anh thật sự không nhận ra?”
“Nhận ra cái gì chứ? Anh chỉ cảm thấy cô gái này bị bệnh về cơ mắt, lần nào gặp anh hai mắt cô ta cứ chớp chớp liên tục, tốc độ còn nhanh hơn mấy cái đèn led ở trung tâm thương mại.”