Ô Nhạc Trừng cầm lấy hộp quà bằng cả hai tay, ngốc ngốc bị người đàn ông bế lên.
Chiếc cúc áo lạnh như băng cộm vào chân em, lớp vải của bộ vest cứng ngắc cọ cọ vào da thịt phấn nộn mềm mại ở chân Ô Nhạc Trừng khi anh di chuyển.
Em khó chịu nhấc hai chân lên một chút, sau đó liền cảm giác được bàn tay của người đàn ông trượt xuống dưới, nhiệt độ trong lòng bàn tay của Giang Duật Ngôn nóng đến mức khiến em muốn trốn đi.
Giang Duật Ngôn bước vào nhẹ nhàng đặt thiếu niên lên trên ghế sofa, đầu gối mạnh mẽ chen vào giữa hai chân em. Thân hình cao lớn của người đàn ông gần như che khuất hoàn toàn người thiếu niên đang ngồi bên dưới, anh không nói gì mà chỉ vùi đầu vào cổ em.
Hơi thở nóng ấm của alpha phả vào bên cổ em, nơi đó thỉnh thoảng còn có cảm giác đau đớn rất nhỏ như là bị gặm cắn.
Người đàn ông trông như là lại sinh bệnh.
Ô Nhạc Trừng thật cẩn thận đặt hộp quà sang bên cạnh, em đưa tay ôm lấy khuôn mặt của Giang Duật Ngôn, áp trán mình vào trán người đàn ông, đôi mắt hạnh tràn đầy lo lắng, thấp giọng hỏi: "Anh ơi, anh lại bị ốm ạ?"
Giang Duật Ngôn trầm mê trong hơi thở ngọt ngào của thiếu niên, sau khi nghe em nói vậy yết hầu không khống chế được lăn lộn lên xuống phát ra âm thanh trầm thấp.
Ánh mắt anh dán chặt vào đôi môi đỏ mọng của em.
Tiểu beta lớn lên có một khuôn mặt xinh đẹp quá mức, lại vô cùng thuần khiết và ngọt ngào, lộ ra quá mức sạch sẽ ngây ngô, nhưng đôi môi em lại rất biết cách vô ý quyến rũ người khác.
Đôi môi xinh đẹp, no đủ lại luôn có màu đỏ mọng như là được người khác hôn cắn mà thành, môi châu nhỏ nhắn tinh xảo giống như câu tâm khiến cho người ta chỉ muốn đem nó liếʍ mυ'ŧ đến mức sưng tấy mới thôi.
Thiếu niên thật thích mím môi, đem hàm răng trắng tinh cùng đầu lưỡi ngọt ngào giấu đến kín mít.
Nhưng Giang Duật Ngôn anh đã được nếm qua.
Hương vị gây nghiện đã thấm sâu vào tận xương tủy khiến anh không thể không hồi tưởng lại mỗi đêm.
Cổ họng anh khô khốc đến lợi hại, Giang Duật Ngôn rũ mắt, lấy ra hai viên thuốc đặt lên môi Ô Nhạc Trừng, giống như là không cho em từ chối mà nhét vào trong khoang miệng ẩm ướt ấy.
Ngón tay còn chưa kịp thu hồi lại, anh đã không chờ nổi mà vội vàng cuối người xuống hôn lên môi em.
Alpha bị bệnh thật sự nặng, thực cần viên thuốc này.
Em bị Giang Duật Ngôn đè ép ngồi co ro trên ghế sofa không thể cử động được, người đàn ông khi uống thuốc thật sự rất hung hãn, em bị hôn đến mức không thở được, nhỏ giọng nức nở nhưng lại đón nhận sự đối đãi càng thêm mạnh mẽ của người đàn ông.
Chóp mũi đều bị cọ đến đỏ bừng.
Đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp chứa đầy nước mắt trong veo như là những viên ngọc pha lê trong suốt long lanh.
Viên thuốc tan ra nơi đầu lưỡi, mang theo một mùi vị sữa dâu nồng đậm. Em nghi hoặc bối rối mà chớp chớp mắt. Khi Giang Duật Ngôn buông em ra để lấy một viên thuốc mới, em lúc này mới ngơ ngác đưa hai tay lên che miệng mình lại.
Giọng nói của em có chút nghèn nghẹt, nhưng đầy vẻ khó hiểu: "Anh ơi, sao viên thuốc của anh lại khác lần trước vậy ạ?"
Giang Duật Ngôn dừng một chút, sau đó cúi đầu nhìn xuống, phát hiện không có gì sai sót, khàn giọng nói: "Giống nhau."
Đều là anh sai quản gia mang đến.
Nhưng em lại kiên trì nói: "Không giống đâu ạ."
Em buông tay ra, để lộ đôi môi vì bị hôn mà trở nên ửng đỏ ướŧ áŧ, thơ lại gần xem viên thuốc trong tay Giang Duật Ngôn, khẳng định nói: “Anh ơi cái này không phải là thuốc, anh quản gia từng cho em một viên, cái này là kẹo ạ."
Em nâng đôi mắt tròn xoa ngập nước lên, mở to, hỏi: "Anh ơi, anh đang lừa em ạ?"
Giang Duật Ngôn bình tĩnh đáp: "Không có, là do quản gia lấy nhầm."
Anh lại vùi đầu vào cổ Ô Nhạc Trừng, thấp giọng nói: “Khó trách uống thuốc cũng không đỡ.”
Người đàn ông giống như một con chó lớn, vì bị bệnh mà suy yếu.
Tiểu beta mềm lòng, em lại bắt đầu lo lắng về bệnh tình của alpha, bàn tay nâng lên đặt lêи đỉиɦ đầu người đàn ông, an ủi: "Anh ơi, đừng sợ."
Em nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên đẩy Giang Duật Ngôn ra rồi từ trên ghế sofa chạy xuống.
Beta nhỏ hai má đỏ bừng vì bị hôn, chạy chân trần đến tủ đựng đồ trong góc, quỳ gối xuống thảm, mở ngăn kéo dưới cùng lục lọi tìm thứ gì đó.
Bộ đồ mặc ở nhà mỏng manh không thể che đậy được đường cong cơ thể mê người của thiếu niên.
Giang Duật Ngôn xoay người, ngồi trên ghế sofa, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào bóng dáng thiếu niên.
Một tấc rồi lại một tấc quét qua vòng eo thon gọn xinh đẹp cùng chiếc gáy trắng tinh xảo.
Anh còn đang thất thần chìm trong suy nghĩ thì tiểu beta bị anh nhìn chăm chú nãy giờ đã tìm được thứ em muốn, ôm hộp thuốc nhỏ màu bạc để chân trần chạy lạch bạch trở về.
Em ngồi xổm bên cạnh chân Giang Duật Ngôn, mở hộp thuốc nhỏ ra, bên trong chứa đầy thuốc ức chế alpha.
Ô Nhạc Trừng lấy ra một cái, ánh mắt sáng ngời nhìn Giang Duật Ngôn, giọng nói ngọt ngào mềm mại: "Anh ơi, để em tới tiêm cho anh một mũi ạ."
"Tiêm xong là bệnh của anh sẽ mất tiêu luôn."
Giang Duật Ngôn: ......
Anh bình tĩnh hỏi: “Lại là quản gia đưa cho em?"
Ô Nhạc Trừng gật đầu.
Trước đó em đã từng cho Giang Duật Ngôn uống thuốc ức chế nên quen thuộc với loại việc làm thế này lắm, trước tiên chính là phải cởϊ áσ khoác âu phục của anh ra mới được.
Em đứng trước mặt Giang Duật Ngôn, hơi cong eo, đầu ngón tay phấn nộn chạm vào khuy áo, cởi từng chiếc một.
Thiếu niên cụp mắt, dáng vẻ ngoan ngoãn mềm mại, giống như một cô vợ nhỏ xinh đẹp vừa mới được anh cưới về nhà.
Giang Duật Ngôn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào em, lại đột nhiên lùi lại khi cây kim sắc nhọn đang muốn đâm vào tuyến thể của alpha.
Ô Nhạc Trừng ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh, sau đó cẩn thận đem kim tiêm chứa thuốc ức chế nhắm ngay tuyến thể alpha.
Người đàn ông lại lần nữa né tránh.