Tớ Cũng Có Phải Là Vạn Người Ngại Đâu

Chương 18: TG 1: Nhóc quỷ beta đáng thương (18)

18: Anh có thể để cho bọn họ đừng đánh em được không ạ?

Dùng thân phận học sinh chuyển trường đã được một tháng.

Mà Ô Nhạc Trừng tổn mười ngày mới miễn cưỡng khám phá hết mọi ngóc ngách trong ngôi trường khổng lồ mày.

Ở trong lớp, trừ Giang Diêm với mấy alpha bên cạnh anh, rất ít người sẽ lại nói chuyện với em, nhưng nhóc quỷ cũng đã quen với việc đứng ở một bên quan sát nhân loại, cho nên dù "bị cô lập", em cũng không cảm thấy buồn bã chút nào.

Mỗi ngày vừa tan học là em đều chạy ra ngoài, mở ra một cuộc thám hiểm chỉ thuộc về em.

Em như một bé mèo con lần đầu bước chân vào nơi xa lạ, vừa cảnh giác lại vừa hưng phấn mà đi tuần tra, hoàn toàn không biết đi sau em là một cái đuôi lớn cỡ nào.

Học sinh chuyển trường đầy tiếng xấu nhưng cực kì xinh đẹp, ngày thứ hai chuyển tới đã bị đại ca của trường lôi vào lãnh địa của mình, không có ai dám đến gần em cả.

Nhưng những ánh mắt âm thầm nhìn trộm và camera điện thoại bị sách vở che đi lại chưa từng dời khỏi người em.

Mỗi một "cuộc thám hiểm" của em đều được livestream, bao nhiêu tấm ảnh bị spam chất đống, bị báo cáo vẫn toát ra như măng mọc sau mưa.

Giang Diêm nhìn chằm chằm vào điện thoại, vẻ mặt anh tối tăm đến mức đáng sợ.

Ngoài đời thật, anh có thể dùng tin tức tố để đẩy lùi những người muốn tới gần Ô Nhạc Trừng, nhưng ở trên mạng, anh lại không có biện pháp nào để xua tan đám ruồi bọ đáng ghét này.

Từng dòng chữ vợ yêu ơi trên màn hình khiến anh nhìn vào cảm thấy vô cùng bực bội.

Tóc đỏ đứng ở bên cạnh lướt điện thoại, lại lén lút lưu lại mấy tấm ảnh chụp lén Ô Nhạc Trừng mới nhất, cậu ta nhìn vẻ mặt đáng sợ của Giang Diêm, ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: "Anh Giang nghe em nè, anh đừng so đo với những người này làm gì."

"Bọn họ cũng chỉ dám biểu hiện ra như vậy ở trên mạng thôi." Cậu ta vừa nói, vừa nhìn chỗ ngồi ở phía trước.

Ngày thứ hai Ô Nhạc Trừng nhập học, chỗ ngồi ở góc sau cùng đã được chuyển tới vị trí chính giữa có tầm nhìn tốt nhất.

Mà các bạn học xung quanh em đều cách em một khoảng trống, chỉ có bàn của Giang Diêm là gần sát bàn em.

Vốn dĩ tóc đỏ ngồi sau Ô Nhạc Trừng, ngẫu nhiên còn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng bay ra từ người nhóc beta, nhưng lại bị Giang Diêm ki bo hẹp hòi đuổi đi.

Nhưng đã gần gũi đến mức này, Giang Diêm vẫn chưa có chút tiến triển nào.

Nhóc beta sẽ lộ ra nụ cười xinh đẹp với đám tóc đỏ, nhưng em lại luôn cảnh giác và xa cách với Giang Diêm.

Tóc đỏ sờ cằm, nói: "Anh Giang nè, anh nghĩ thử xem, hay là gu của em ấy không phải là anh nhỉ?"

Giang Diêm lạnh lùng liếc cậu ta.

Tóc đỏ cười gượng một tiếng, vội nói: "Em nghĩ là phương pháp tới gần em ấy của anh sai rồi."

"Sai chỗ nào?"

"Anh phải tỏ tình trước đã chứ."

Giang Diêm nao nao, sau đó ngước mắt nhìn Ô Nhạc Trừng, như suy nghĩ gì đó.

Tỏ tình.

Đúng rồi, anh vẫn còn chưa tỏ tình.

Nét mặt Giang Diêm chậm rãi sáng lên, vừa nghĩ đến việc anh sắp tỏ tình với Ô Nhạc Trừng, không thể hiểu được mà tim đập nhanh hơn, anh có chút thấp thỏm, "Vậy tao, tao nên tỏ tình như thế nào?"

Anh cũng chưa từng làm mấy chuyện này bao giờ.

Anh quay đầu nhìn tóc đỏ, hai người đối diện nhìn nhau một lát, cuối cùng lại gọi mấy người khác tới, tạm thời tụ lại mà mở một cuộc họp nhỏ.

Bên bọn họ phát ra âm thanh rất lớn, Ô Nhạc Trừng lén lút quay đầu nhìn.

"Bọn họ lại đang thương lượng để đánh nhau kìa." Em nói với 9364 ở trong đầu: "Mỗi lần bọn họ tụ lại, lúc tan học sẽ có một người bị túm ra ngoài."

Em đã quan sát bọn họ mấy ngày nay rồi.

Những người bị túm ra ngoài lúc quay về tuy không nhìn ra có vết thương nào, nhưng biểu cảm của mỗi người đều là cố nén tức giận, nhìn là đã biết vừa xảy ra tranh chấp.

9364 nói: 【 Giang Diêm là đại ca trường, trong trường trừ Sở Lệ ra, không có ai dám đi trêu chọc anh ta cả. 】

Ô Nhạc Trừng đang cầm bút màu, nghiêm túc tô màu cho con thỏ trong tập tranh, nghe vậy em mím môi.

Tập tranh là Giang Duật Ngôn đưa cho em.

Trong đó đa phần là một ít động vật nhỏ, nhưng bối cảnh đều rất rườm rà phức tạp, tô màu cũng không đơn giản như vậy.

Ngẫu nhiên có mấy chi tiết khó tô, em còn phải xin giúp đỡ của anh nữa kìa.

"Hôm qua Giang Duật Ngôn lại bị ốm." Ô Nhạc Trừng nghĩ đến những viên thuốc tan trong miệng em, biểu cảm rất là buồn rầu, một tay em chống cằm, thở dài nói: "Sức khoẻ anh ấy kém lắm, ngày nào cũng phải uống rất nhiều thuốc."

9364: 【. 】

Đó chỉ là thủ đoạn đê tiện của tên đàn ông xấu xa mà thôi.

Mỗi lần Giang Duật Ngôn "bị ốm", nó đều sẽ không thể hiểu được mà bị tắt máy, cũng không kịp ngăn cản.

Cũng thật là kỳ quái.



Một phút trước khi tiếng chuông tan học vang lên, Ô Nhạc Trừng cất từng cây bút màu vào cặp, dọn dẹp sạch sẽ lại cái bàn.

Đằng sau lớp học, mấy alpha cao lớn đang đứng thành một hàng, mắt nhìn thẳng vào Ô Nhạc Trừng, rất giống như đang nhìn chằm chằm vào con mồi.

Giang Diêm đứng ở trước lại có biểu cảm kỳ quái, giống như hưng phấn lại pha thêm chút trầm lắng, nhưng ánh mắt anh nhìn Ô Nhạc Trừng lại cực kì nóng bỏng.

Ô Nhạc Trừng không quay lại cũng có thể cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng của anh.

Lưng em hơi thẳng, mắt hạnh cũng mở to ra vài phần, con ngươi xinh đẹp ẩn chứa một tia hoảng hốt, khuôn mặt nhỏ cũng hơi ngưng trọng.

Em cảnh giác như một động vật nhỏ bị dã thú theo dõi.

"Chắc lần này bọn họ sẽ túm tớ ra ngoài rồi." Ô Nhạc Trừng cọ sát hai ngón tay vào nhau, lông mi cong dài hơi hơi rung lên.

9364 cũng đã nhận ra bầu không khí không thích hợp này, nó chần chờ

hỏi: 【 Vậy để tôi tắt cảm giác đau đớn cho ngài nhé? 】

Vai chính đã biến dị rất lâu đột nhiên bình thường lại rồi sao?

Ô Nhạc Trừng không trả lời, tiếng chuông vang lên, quanh quẩn trong lớp học.

Phía sau có tiếng bước chân, là đám tóc đỏ đang đi tới chỗ em.

Đầu Ô Nhạc Trừng trống rỗng, em chưa kịp nghĩ gì đã lập tức chạy đi.

Đám tóc đỏ vừa mới tới gần sửng sốt, theo bản năng mà giơ tay muốn bắt em, nhưng không bắt được, bật thốt ra tiếng: "Đừng chạy mà."

Em chạy, anh Giang của bọn họ tỏ tình với ai bây giờ?

Ô Nhạc Trừng nghe thấy, em chạy trốn nhanh hơn, đám tóc đỏ nhấc chân muốn đuổi theo em, nhưng bị người xung quanh chắn đường, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Ô Nhạc Trừng chạy ra ngoài.

Bọn họ nhìn nhau, lại xoay người nhìn Giang Diêm.

Giang Diêm cũng sửng sốt với việc này.

Bọn họ mở họp bàn bạc, đều nhất trí mà cho rằng việc lớn như tỏ tình này không thể có lệ được, chắc chắn phải có một địa điểm lãng mạn, còn phải tặng hoa hồng, tốt nhất là cần có thêm một dàn nhạc để điều tiết bầu không khí nữa.

Anh vốn định nhờ đám tóc đỏ mang Ô Nhạc Trừng đến khách sạn, để anh nắm chặt thời gian đi chuẩn bị.

Nhưng hiện tại em lại chạy mất.

Giang Diêm mờ mịt, tóc đỏ nhanh chóng phản ứng lại, cao giọng nói: "Anh Giang à, anh đi mua hoa đi, để bọn em giúp anh dẫn em ấy tới."

Nói xong, cả đám lập tức đuổi theo Ô Nhạc Trừng.



Ô Nhạc Trừng chạy trốn rất nhanh, em rất quen thuộc với ngôi trường này, toàn chọn những con đường không có ai đi.

Nhưng dù sao em cũng là một beta, chạy không đọ nổi với đám alpha, em nhanh chóng nghe thấy tiếng đám tóc đỏ gọi em.

Em cắn môi, ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, chạy tới sân vận động.

Đang là giờ ăn trưa, trên sân vận động cũng không có nhiều người lắm, nhưng lại có không ít alpha đang chơi bóng.

Tóc xanh cách thật xa đã thấy bóng dáng Ô Nhạc Trừng chạy tới, híp mắt quan sát một lát, thấy đám tóc đỏ đang chạy theo sau, cậu ta vứt bóng rổ trong tay xuống.

"Ê nhìn bên kia đi, có chuyện gì đang xảy ra kìa?"

"Nhóc beta bị đuổi theo tội nghiệp quá."

"Mấy tên chó đó không giả bộ nữa à?"

"Ẻm đang tránh xa đám Giang Diêm kìa, chắc là đến nhờ cậy chúng ta rồi."

"Đuma thiệt chớ, cũng dám bắt nạt vợ của Sở!"

"Bé cưng chạy nhanh thật, chân ẻm cũng trắng nữa."

Có người huýt sáo với Ô Nhạc Trừng, nhanh chóng chạy tới, hưng phấn mà hô lên: "Bé đừng sợ, anh tới bảo vệ em nè."

Ô Nhạc Trừng cũng không nghe rõ những người đó đang nói gì, chỉ nhận ra những người này đã từng chơi bóng rổ cùng em.

Em dừng lại, khuôn mặt vì chạy trốn mà đỏ ửng, trong cặp mắt hạnh xinh đẹp là vẻ kinh hoảng, cực kì đáng thương.

Nhóc beta xinh đẹp chạy ra trốn sau lưng tóc xanh, tay em nắm chặt đồng phục của cậu ta, hơi ngửa đầu, đôi môi hồng căng mọng lúc đóng lúc mở, trên chiếc cổ mảnh khảnh là một lớp mồ hôi mỏng, em hít mũi, nhỏ giọng đáng thương mà nói: "Anh ơi, anh có thể để cho bọn họ đừng đánh em được không ạ?"

"Em cũng chưa làm chuyện xấu nào cả."

Tóc xanh quay đầu, mặt và tai trực tiếp đỏ lên, mùi hương thơm ngọt đặc biệt trên người thiếu niên cũng ập tới, cậu ta hết cứu mà cong eo, nhanh chóng đáp lại: "Được, được chứ, em cứ yên tâm."

"Không có ai dám đánh em đâu, dù bước qua người anh cũng không được."

Đám tóc đỏ chạy tới, nhìn thấy đám tóc xanh, đầu tiên là hung hăng nhíu mày lại, "Bọn mày đừng đứng đây chắn đường nữa, mau cút đi."

Có người nghiêng đầu nhìn Ô Nhạc Trừng ở sau tóc xanh, giọng nhỏ nhẹ mang theo một chút dụ dỗ: "Bọn anh cũng không muốn đánh em, chỉ là muốn mang em đi ra ngoài chơi thôi."

Rất rõ ràng, bọn họ cũng biết nguyên nhân Ô Nhạc Trừng chạy đi.

Bọn họ vừa rồi trông cũng không giống như là muốn tỏ tình chút nào.

Ô Nhạc Trừng rụt đầu lại.

Hiện tại cảm xúc của các alpha đều đang rất kích động, đặc biệt là trong đó còn trộn lẫn cả vấn đề theo đuổi bạn đời.

Trước mặt nhóc beta, không có ai muốn lùi bước cả.

Nhưng bọn họ lại không dám đánh nhau trước mặt Ô Nhạc Trừng, sợ dọa đến em.

Cuối cùng vẫn là tóc xanh dỗ dành Ô Nhạc Trừng rời đi, các alpha đang đầy lửa giận mới một lời không hợp mà xắn tay áo lên.

Mối thù đoạt vợ.

Đúng là không chịu nổi mà!