16: Anh đó bắt đầu bắt nạt tớ rồi nè.
Giang Duật Ngôn bị ốm rất nặng, phải uống rất nhiều thuốc, Ô Nhạc Trừng nghiêm túc mà đếm, tổng cộng có mười hai viên.
Em đút thuốc đến nỗi mà môi em vừa nóng lại vừa tê, người đàn ông ngẫu nhiên sẽ hung hăng mà đoạt thuốc trong miệng em, mυ'ŧ đến nỗi mà khiến lưỡi em đau.
Lúc đút xong viên thuốc thứ năm, Ô Nhạc Trừng mím đôi môi hơi sưng lại, cặp mắt hạnh lập loè hơi nước khiến em cực kì đáng thương, em nhỏ giọng hỏi: "Anh ơi, anh tự uống thuốc được không ạ?"
"Miệng em đau quá, sao anh lại cắn lưỡi em vậy ạ?""
Hai dây trên vai em không biết đã rớt xuống từ khi nào, nửa bờ vai và phần cổ lộ ra tảng lớn da thịt trắng nõn trước mắt Giang Duật Ngôn, ngay cả hai núʍ ѵú hồng hồng cũng hơi lộ ra.
Giang Duật Ngôn giơ tay xoa, lòng bàn tay anh có vết chai, vừa chạm vào, thiếu niên đã không nhịn được mà run lên, anh nhìn biểu cảm ngây thơ của Ô Nhạc Trừng, trong đôi mắt tối đen nhìn không ra chút ánh sáng nào, anh trầm giọng hỏi: "Anh tự uống sao?"
Ô Nhạc Trừng muốn lui ra sau, nhưng một tay của người đàn ông đang đè lưng em, em chỉ có thể bị bắt thẳng cái eo lên, người đàn ông dựa lại gần, hơi thở nóng rực phun lên người em khiến em có hơi sợ.
Giang Duật Ngôn vùi đầu vào ngực Ô Nhạc Trừng, tay gắt gao ôm eo em.
Anh rất hung, cũng rất vội vàng.
Yết hầu không kìm được mà nuốt xuống.
Sống mũi cao thẳng cọ hồng làn da trắng nõn của nhóc beta xinh đẹp, những sợi lông trắng tinh bay xuống, em như một thiên sứ đang run rẩy mà rớt lông trắng.
Ô Nhạc Trừng ngây ngốc ôm đầu Giang Duật Ngôn, ngón tay mảnh khảnh còn đang cầm vỉ thuốc có thể cho chữa bệnh cho anh, trên má em hiện lên chút đỏ ửng, chóp mũi em cũng dần đỏ lên.
Rất kỳ quái.
Miệng của anh nóng quá, em sẽ bị nóng đến mức hỏng mất.
Em nghĩ như vậy, cực kì đáng thương mà nói với Giang Duật Ngôn, "Anh ơi, hình như em sắp hư mất rồi."
Giọng em nho nhỏ mềm nhũn, như một bé mèo con bị bắt nạt mà nức nở.
Giang Duật Ngôn dừng một chút, sau đó đột nhiên bế em lên, đi đến gần sô pha rồi đặt em lên đó.
Anh quỳ bên chân Ô Nhạc Trừng, bàn tay to nắm lấy mắt cá chân nhỏ gầy của thiếu niên, tóc đen ướt mồ hôi cọ vào làn váy màu trắng.
Dáng vẻ si mê khát cầu hiện tại của anh, trông không giống người thừa kế nhà họ Giang lạnh lùng như trong lời của những người khác chút nào.
Tất cả mọi ham muốn của anh đều bày ra trước mắt Ô Nhạc Trừng.
Người đàn ông thành kính quỳ gối dưới chân thiên sứ, lại không phải là cầu nguyện, anh si mê mà hôn lên mu bàn chân của thiên sứ, ánh mắt lại cực kì xâm lược mà nhìn chằm chằm vào sâu bên trong làn váy trắng tinh của thiên sứ.
Anh tham lam mà hấp thu nước thánh đại biểu cho quang minh.
Nhóc quỷ thật sự rất sợ loài người nóng bỏng như thế này, đặc biệt là khi em cảm nhận được ý đồ như muốn ăn em, luôn làm em có cảm giác sợ hãi như sắp bị quỷ lớn nuốt vào bụng.
Ô Nhạc Trừng nắm tai Giang Duật Ngôn, giọng em hơi run mà nói: "Anh ơi, anh nóng quá."
Người đàn ông để yên cho em nắm, vẫn không nhúc nhích.
9364 ở trong đầu đột nhiên lên tiếng, 【 Mau cắn anh ta đi. 】
Ô Nhạc Trừng ngẩn người, em hít mũi, cong lưng cắn một ngụm sau cổ Giang Duật Ngôn.
Tuyến thể của alpha bị nhóc beta dùng lực cắn, Giang Duật Ngôn kêu lên một tiếng, để đầu lên đầu gối của Ô Nhạc Trừng.
Anh liếc dưới thân một cái, nhíu mày.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Quản gia mặt vô cảm mà canh giữ dưới cầu thang, ánh mắt tỉnh táo lại mang theo một chút u buồn.
Đột nhiên, trên lầu hai có tiếng mở cửa rất nhỏ vang lên.
Trong lòng anh ta hơi rung lên, ngẩng đầu nhìn.
Nhóc beta xinh đẹp đang khoác một chiếc áo to rộng không thuộc về mình, em đứng trên cầu thang, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp hơi đỏ ửng, đôi mắt ướŧ áŧ, đôi môi hồng hồng, cổ áo lộ ra một chút da thịt trắng như tuyết.
Rõ ràng là em đang tìm người, đối diện với ánh mắt của quản gia, cặp mắt hạnh trợn tròn lên, em ngoan ngoãn vẫy tay, "Anh quản gia ơi."
Em nói: "Em muốn một liều thuốc......"
Ô Nhạc Trừng đột nhiên quên mất tên của thứ đó, em quay đầu nhìn ra sau, hơi nâng giọng mà hỏi: "Anh ơi, thứ đó gọi là gì nhỉ?"
Giọng Giang Duật Ngôn truyền ra từ bên trong, rất nặng nề, "Thuốc ức chế."
Ô Nhạc Trừng quay đầu, nghiêm túc mà lặp lại với quản gia, "Muốn một liều thuốc ức chế ạ."
Alpha đang trong kỳ mẫn cảm không thể để mặc người yêu mình tiến vào tầm nhìn của alpha khác, Giang Duật Ngôn để trần phần thân trên, đi ra nắm eo Ô Nhạc Trừng, ôm em quay về phòng.
Anh ôm Ô Nhạc Trừng lên sô pha, bản thân anh lại quỳ bên chân em.
Đôi mắt của người đàn ông nhắm chặt, mày nhíu lại, dáng vẻ suy yếu không thoải mái.
Ô Nhạc Trừng cẩn thận sờ tóc anh, thấy anh không đè em ra cắn, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Giang Duật Ngôn đã biến về lại thành anh trai nhìn lạnh như băng nhưng rất tốt bụng rồi.
"Anh ấy ốm nặng quá." Ô Nhạc Trừng hỏi 9364: "Sao giờ cậu mới ra vậy?"
Lúc trước em có gọi 9364, nhưng nó vẫn luôn không trả lời.
9364 nói: 【 Tôi vừa bị tắt máy. 】
Cũng không biết là bị bug gì nữa, vừa khởi động đã nhìn thấy nhóc quỷ bị đè, làm nó hoảng hốt quãi chưởng.
Nó thấm thía mà nói: 【 Alpha trong thế giới này đều có kỳ mẫn cảm, nếu lần sau lại gặp tình huống này, ngài cứ chạy đi. 】
Ô Nhạc Trừng nghiêm túc dạ một tiếng.
Cửa bị gõ hai tiếng.
Ô Nhạc Trừng ngẩng đầu nhìn, bàn tay em đẩy vai Giang Duật Ngôn, em mềm giọng nói: "Anh ơi, em đi lấy thuốc ức chế cho anh."
Giang Duật Ngôn không thả em ra, tự mình đứng dậy mở cửa cầm thuốc ức chế quay về.
Anh lại vùi đầu vào đùi Ô Nhạc Trừng, giọng khàn khàn, như đang đè ép cái gì đó, "Em làm đi."
Ô Nhạc Trừng tò mò mà nhìn thuốc ức chế bị nhét vào tay em.
Kim tiêm bén nhọn đâm vào làn da, thuốc bị đẩy vào mạch máu, cơ bắp của Giang Duật Ngôn căng chặt một chút, sau đó lại thả lỏng ra.
Tin tức tố sôi trào dần bình ổn lại, nhiệt độ cơ thể cũng hạ xuống mức bình thường, nhưng Giang Duật Ngôn vẫn dựa vào chân Ô Nhạc Trừng, lòng bàn tay vô thức mà vuốt ve cổ chân em.
"Xin lỗi em, làm em sợ hãi rồi."
Hình như vừa rồi nhóc beta suýt nữa đã bị anh dọa khóc.
Em sợ hãi đến mức run người, ngay cả lúc bị anh xâm nhập vào đôi môi mềm mại kia, em cũng đang run.
Người đàn ông mím môi, đầu lưỡi giật giật, như đang nhớ lại cảm giác ấy.
Ô Nhạc Trừng cúi đầu nhìn dấu răng còn chảy máu trên cổ Giang Duật Ngôn, nhỏ giọng nói: "Lần sau anh đừng như vậy nữa ạ."
Giờ em vẫn còn cảm thấy bản thân rất kỳ quái.
Vừa rồi giống như em sắp hòa tan vậy.
Trên người em ướt ơi là ướt, lông rơi từ trên váy xuống vẫn đang dính trên người em, vừa không dễ chịu lại còn dơ nữa chứ, em túm tay áo Giang Duật Ngôn, nhỏ giọng nói, "Em muốn đi tắm ạ."
Ô Nhạc Trừng tắm là Giang Duật Ngôn giúp em, tắm xong còn giúp em sấy tóc, bọc em bằng chăn nhỏ màu vàng nhạt rồi nhét em vào trong chăn mềm mại.
Ô Nhạc Trừng rất buồn ngủ, em cúi đầu vùi mũi vào chăn, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Giang Duật Ngôn tắm xong, đứng ở mép giường, anh cúi đầu nhìn thiếu niên một lúc, sau đó cũng lật chăn chui vào nằm.
Chú chó mới được hưởng qua bữa ăn ngon thật sự không thể chịu nổi cảm giác đói khát như ngày xưa.
Phòng ngủ tối đen cực kì yên tĩnh, chỉ có một chút tiếng mυ'ŧ vào kì lạ thỉnh thoảng truyền ra từ trong chăn.
- --
Sáng sớm ngày hôm sau, Ô Nhạc Trừng còn chưa mở mắt đã bị người xốc chăn lên, bế em vào phòng tắm.
Tối hôm qua em ngủ quá muộn, giờ em vẫn luôn dụi mắt.
Cổ tay bị nắm lấy, sau đó nhẹ nhàng mà kéo ra, có ngón tay sờ môi em, Giang Duật Ngôn nhẹ giọng mà nói: "Há miệng ra nào."
Ô Nhạc Trừng hơi mở mắt, ngơ ngác mà há miệng.
Kem đánh răng vị trái cây ở trong miệng em, người đàn ông cúi người, nghiêm túc đánh răng cho thiếu niên.
Đây là lần đầu tiên anh làm chuyện này, nhưng ngoài ý muốn lại hoàn thành rất tốt.
Mãi đến khi Ô Nhạc Trừng được anh thay quần áo cho, ôm em về chính căn phòng ngủ của mình, em mới hoàn toàn tỉnh táo.
Giang Duật Ngôn đã rời đi rồi.
Cách lúc đi học còn nửa tiếng, Ô Nhạc Trừng đi ra sân phơi đồ, vốn là muốn nhìn vườn hoa của em một chút, nhưng tầm mắt lại nhìn thấy cái gì đó, em đột nhiên sửng sốt.
"Hôm qua tớ có giặt đồ sao?"
Em ngẩng đầu, ngơ ngác mà nhìn đồng phục đang treo trên giá phơi đồ, thắc mắc hỏi 9364.
9364 chần chờ nói: "Hình như là không."
Ô Nhạc Trừng cảm thấy kỳ quái, em dẫm lên ghế, cầm quần áo xuống, quần áo vẫn còn ướt, thậm chí có nơi còn chưa hết bọt, áo sơmi bị vò nhăn nhúm, ngay cả nút áo cũng rớt đi đâu một chiếc, rất giống như là có người đang cố ý chơi khăm em.
"Đồng phục của tớ hư rồi." Ô Nhạc Trừng mím môi, tìm khắp phòng một lần cũng không tìm được nút áo bị mất, em có chút mất mát.
Em chỉ có một bộ đồng phục mà thôi.
Bộ khác là váy, em không thèm mặc đâu.
Mãi cho đến khi ngồi vào trong xe, Ô Nhạc Trừng vẫn luôn cúi đầu.
Quản gia nhạy bén mà nhận ra cảm xúc của em không đúng lắm, anh ta không tiếng động mà hỏi: "Không thoải mái sao?"
Anh ta đưa cho Ô Nhạc Trừng một lọ sữa chua đã chuẩn bị từ trước.
Ô Nhạc Trừng ngẩng đầu, lộ ra má lúm đồng tiền với anh ta, em giải thích: "Em vẫn ổn ạ."
"Nhưng đồng phục của em hư mất rồi, em chỉ có thể mặc bộ này đi học."
Quản gia lúc này mới chú ý rằng Ô Nhạc Trừng không mặc đồng phục, chiếc quần cao bồi em đang mặc còn ngắn hơn quần đồng phục rất nhiều, thịt chân đẫy đà trắng mềm lộ ra bên ngoài, trên đó thậm chí còn có một ít dấu vết chưa tan hết.
Anh ta sửng sốt một chút, đang muốn nói cái gì đó, cửa xe lại đột nhiên mở ra, alpha cao lớn nhanh chóng ngồi vào xe.
Giang Diêm không ngủ cả đêm, quầng thâm mắt rất đậm nhưng tinh thần lại cực kì phấn khởi, anh nhìn thẳng vào Ô Nhạc Trừng, sâu trong đôi mắt thậm chí còn mang theo một tia chờ mong.
Anh mới biết được là đêm qua Giang Duật Ngôn tiêm thuốc ức chế.
Bé cưng vẫn chưa là anh dâu của anh!
Ô Nhạc Trừng bị anh doạ sợ, quay người muốn chạy nhưng không còn kịp nữa rồi, cánh tay em bị alpha nắm lấy, dùng sức rất mạnh.
Em do dự, nở một nụ cười với Giang Diêm, "Chào anh ạ, chúc anh buổi sáng tốt lành."
Giang Diêm nói lắp một chút, "Em, em cũng vậy, buổi sáng tốt lành."
"Em...... Em về nhà sao?"
Ô Nhạc Trừng gật đầu.
"Vậy em có nhìn thấy cái gì không?"
Nhắc tới cái này, nụ cười trên mặt Ô Nhạc Trừng hơi thu lại, em nhăn mày, "Đồng phục của em bị ai đó giặt rồi."
Giang Diêm cố nén hưng phấn, rụt rè mà ừ một tiếng, "Là anh giặt." Anh không chỉ giặt sạch quần áo cho thiếu niên, còn quét nhà lau nhà cho em, lau bàn rồi lại lau tủ.
Vất vả cả một đêm.
Một alpha chất lượng tốt có tin tức tố cấp cao và trái tim chung thuỷ là không đủ, anh còn phải có phẩm đức yêu thương cưng chiều vợ.
Anh tình nguyện vì Ô Nhạc Trừng mà làm một người chồng nội trợ.
Ô Nhạc Trừng ngơ ngác nhìn anh, rồi lại nghĩ tới cái gì đó, em mím môi, nhỏ giọng mà nói với 9364: "Anh đó bắt đầu bắt nạt tớ rồi nè."
9364: 【. 】
Đúng là một con chó ngốc nghếch.