Tớ Cũng Có Phải Là Vạn Người Ngại Đâu

Chương 11: TG 1: Nhóc quỷ beta đáng thương (11)

11: Anh à, đến anh học đó.

Ô Nhạc Trừng ngồi trên ghế chưa được mười phút, xung quanh em đã bị một đám nam sinh trông không dễ chọc chiếm chỗ.

Cũng là học sinh, nhưng bọn họ lại mặc đồ có giá trị xa xỉ, đeo trang sức hàng hiệu đắt đỏ, thần thái cậu chủ kiêu ngạo.

Alpha có cơ thể cao lớn và biểu cảm hung ác làm cho bọn họ như một bức tường đồ sộ kín đáo không chút kẽ hở, mà Ô Nhạc Trừng lại chính là nhóc tội nghiệp bị bao vây ở giữa.

Em thật sự có chút đáng thương.

Nhỏ xinh mà co người ở bên trong, rõ ràng là đã sợ hãi đến mức lông mi không ngừng run, nhưng tay vẫn cầm lấy cây bút, ngoan ngoãn mà viết chữ, đầu ngón tay hồng hồng, xương cổ tay trắng như tuyết, ba chữ "Ô Nhạc Trừng" ở trên vở viết thành những nét tròn tròn bay bổng.

Đáng yêu giống hệt em.

Đám alpha im lặng mà nhìn chằm chằm vào nhóc beta xinh đẹp này, không ai mở miệng, nhưng tin tức tố alpha lại đang điên cuồng mà toả ra tín hiệu theo đuổi bạn đời, tin tức tố không đếm được tham lam mà quấn quanh nhóc beta.

Nhưng nhóc beta trời sinh không thể cảm nhận được tin tức tố, em hoàn toàn không biết gì về tín hiệu của bọn họ cả.

Em chỉ là đang suy nghĩ đây có phải là bắt nạt hay không.

"Bọn họ đang cô lập tớ sao?" Ô Nhạc Trừng nhỏ giọng nói chuyện với 9364, "Thật ra tớ muốn nói với anh ở trước tớ là xích ra một chút, anh ấy cao quá, tớ không nhìn thấy cái gì cả."

Giọng 9364 có hơi kì quái, 【 Ngài có thể nói với cậu ta. 】

"Nhưng tớ không dám."

Ô Nhạc Trừng đang giao lưu với 9364 trong đầu, alpha ở đằng trước lại thình lình mà quay đầu, mắt ngơ ngác mà nhìn Ô Nhạc Trừng.

Ô Nhạc Trừng bị hoảng sợ, em đặt bút bên cạnh cuốn vở, ngơ ngác mà đối diện với cậu ta.

Alpha thò tay ra, vốn là muốn chạm vào vai em nhưng lại trượt xuống, năm ngón tay nhẹ nhàng nắm cánh tay Ô Nhạc Trừng, thấp giọng nói thầm: "Thật sự rất nhỏ."

Alpha lại nâng mắt nhìn mặt Ô Nhạc Trừng, còn dùng tay so sánh, nói: "Mặt cũng nho nhỏ, còn không to bằng tay tao."

Nhóc beta xinh đẹp như vậy thì bắt em đi ra ngoài kiểu gì chứ?

Sầu thật chứ.

Bên cạnh cũng có người tiến lên, không dám đến gần Ô Nhạc Trừng quá, sợ dọa em sợ, chỉ cong eo nghiêng đầu nhìn em, nhẹ giọng nói, "Bạn học mới à, có muốn...... Đi ra ngoài chơi một lát không?"

"Đúng đúng đúng, tự học chả vui chút nào cả."

"Các anh mang em đi ra ngoài chơi nhé."

"Em có thích ăn tôm hùm không?"

Bọn họ vắt hết óc mà suy nghĩ xem nên lừa Ô Nhạc Trừng đi ra ngoài thế nào, giọng cũng không dám quá to, sợ dọa đến em.

Cũng không biết tên Ô Tụng xấu xa kia nuôi được nhóc xinh đẹp ngây thơ này kiểu gì.

Trông em không giống như đứa con hoang tối tăm tham lam như lời đồn chút nào.

Rõ ràng là em vừa ngoan lại vừa đáng yêu.

Tóc đỏ đợi ở bên ngoài hai mươi phút cũng không thấy có ai đi ra, không kiên nhẫn mà đẩy cửa đi vào, đảo mắt nhìn mấy người đang chen chúc ở hàng ghế phía sau, cau mày đang muốn thúc giục, ánh mắt lại đột nhiên cứng lại khi nhìn thấy nhóc beta ở giữa đang bị đông đảo alpha vây quanh.

Nhóc beta cực kì xinh đẹp, mắt hạnh to tròn màu nâu lấp lánh, đuôi mắt hơi rũ xuống, em rất trắng, màu sắc duy nhất đến từ đôi môi căng mọng, trông em vô tội mà lại trong sáng biết bao.

Ở trong hoàn cảnh hỗn độn chen chúc như thế, em lại giống như một viên đá quý đang toả sáng rực rỡ.

Những alpha xung quanh em cũng đều trở nên chướng mắt.

Tóc đỏ ngây người tại chỗ, cái tay cầm điện thoại không tự giác mà nắm chặt hơn.

Thì ra là thần tiên thật!



Ngày đầu tiên đi học, Ô Nhạc Trừng không muốn đi ra ngoài, đám tóc đỏ cũng cùng em học cả một ngày, cuối cùng mới thừa dịp trước khi em lên chiếc siêu xe của nhà họ Giang, quẹo em vào một chiếc siêu xe khác.

Hai alpha rắn chắc một trái một phải ngồi hai bên Ô Nhạc Trừng.

Cơ thể nóng hừng hực gần sát em, Ô Nhạc Trừng khép chân lại, nhưng vẫn không thể tránh được mà chạm vào người bên cạnh.

Alpha da dày thịt béo, chỉ mới cọ mấy cái đã làm làn da trên chân Ô Nhạc Trừng đỏ ửng lên.

"Anh ơi, anh cọ vào chân em hơi đau ạ." Ô Nhạc Trừng muốn xích qua bên kia, nhưng chân em lại nhanh chóng chạm vào chân người khác.

Em nâng mắt lên, cực kì tội nghiệp mà nhìn đối phương.

Tóc đỏ bị em nhìn, tim đập như mất kiểm soát, bật thốt mà nói, "Anh chưa từng yêu đương."

Ô Nhạc Trừng thắc mắc nhìn cậu ta.

Hàng phía trước truyền ra tiếng nghẹn cười, tóc đỏ tức giận một trận, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng mà xích người đến gần cửa xe.

Đã 5-6 giò chiều nhưng trời còn chưa tối hẳn, chiếc xe cuối cùng cũng dừng bên ven đường náo nhiệt.

Ô Nhạc Trừng mờ mịt mà đi theo những người khác xuống xe, nhìn đường phố tấp nập người đến người đi, em hiếu kỳ hỏi: "Đây là đâu vậy?"

Giọng 9364 phức tạp, 【 Quán ăn khuya. 】

Nó cũng không ngờ rằng mấy cậu chủ đó lại mang Ô Nhạc Trừng đến nơi bình dân thế này.

Nhưng mà, sau khi nhóc quỷ không có kiến thức đã biết quán ăn khuya là nơi nào, đôi mắt em lập tức sáng lên.

Không vì cái gì khác cả.

Chỉ là em rất thích nơi tràn ngập sức sống như nơi này.

Lúc Ô Nhạc Trừng vẫn còn là nhóc quỷ, nhìn thấy nhiều người như vậy tụ tập ở bên nhau, em đều sẽ trốn rất xa.

Tóc đỏ vừa xuống xe là lập tức quan sát Ô Nhạc Trừng, thấy em không bài xích nơi này, thậm chí còn cong môi, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm.

Có người thò qua, nhìn điện thoại của tóc đỏ một cái, nói: "Bên anh Giang làm sao bây giờ?"

Nói là phải giáo huấn bạn học mới, hiện tại lại dẫn bạn học mới đi ăn khuya.

Tóc đỏ thâm trầm nói, "Vậy thì nói là đã giáo huấn xong rồi."

Cậu ta nhìn anh em xung quanh, có người đang ân cần mà kéo ghế ra cho Ô Nhạc Trừng, có người cong eo cầm khăn giấy, có người ở một bên rót nước trái cây, thậm chí còn có một tên chó alpha đã ngồi xuống bắt đầu lột vỏ tôm hùm đất.

Một đứa chó này.

Cũng không dành việc cho cậu ta làm là sao.



Ô Nhạc Trừng bị đút một con tôm hùm xong, em lập tức không sợ chút nào nữa.

Lần đầu tiên em nhìn thấy nhiều người như vậy, lúc ăn cái gì đôi mắt em cũng rất bận, ngó trái ngó phải, má lúm đồng tiền trên mặt em chưa từng biến mất lần nào.

Tâm trạng em rất tốt, cái miệng lại cực kì ngọt, "Các anh thật tốt ạ."

"Em rất thích chỗ này."

Tóc đỏ bóc một hạt đậu phộng xong, đang do dự có nên đút cho Ô Nhạc Trừng ăn hay không, nam sinh 1 mét 8 mấy, hiếm khi sợ đầu sợ đuôi, một chút cũng không dứt khoát.

Cậu ta cũng chưa từng gần gũi nhóc xinh đẹp bao giờ, ngón tay vừa tới gần đôi môi căng mọng kia, xương cốt cậu ta như sắp tan ra.

Ô Nhạc Trừng cúi đầu nhìn thấy đậu phộng trong tay tóc đỏ, em chủ động thò lại gần há miệng ăn về, nhai nuốt vài cái, mắt hạnh hơi cong lên, "Cái này cũng ăn ngon."

Đôi môi thiếu niên bị cay khiến nó vừa hồng lại vừa nóng, lúc dán vào đầu ngón tay, xúc cảm mềm mại ướŧ áŧ, đầu lưỡi hồng hồng lướt nhẹ qua lòng bàn tay.

Tay tóc đỏ cứng đờ, khô cằn mà nói: "Anh, anh bóc cho em tiếp đây." Cậu ta vừa nói xong, lập tức cảm giác được cái mũi có một chất lỏng ấm áp đang chảy xuống.

Mắt Ô Nhạc Trừng hơi trợn to, em chỉ vào mũi alpha, vẻ mặt lo lắng, "Anh chảy máu mũi rồi kìa."

Lần này không chỉ tay tóc đỏ cứng đờ, mà cả người cậu ta cũng cứng lại.

Ô Nhạc Trừng rút hai tờ giấy đưa cho cậu ta, giống một bé mèo sát lại gần chủ, mềm giọng nói: "Đây ạ, anh mau lau đi anh."

Em đến gần quá.

Rõ ràng là một beta, nhưng tóc đỏ lại ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào từ em.

Là mùi ngọt đến mức khiến người nổi điên lên.

Tóc đỏ cảm thấy máu mũi đang chảy xuống dữ hơn.

Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, tóc đỏ còn đang rơi vào trạng thái hoảng hốt, khuôn mặt tuấn tú bởi vì nhét giấy trong lỗ mũi mà trông có hơi buồn cười.

Cậu ta vừa nhìn chằm chằm Ô Nhạc Trừng đang lén lút nếm thử bia, vừa ngơ người mà ấn nghe điện thoại.

Đối diện là giọng nói trầm thấp của Giang Diêm, "Bọn mày thật sự mang người đi à?"

"Vâng ạ." Mắt tóc đỏ cũng không chớp, nói: "Không phải là muốn giáo huấn em ấy sao?"

"Em nói cho anh biết nè, giáo huấn thảm lắm."

Đêm nay ăn không ít món, sợ là bụng nhỏ cũng phồng lên không ít rồi.

Đối diện im lặng một lát, sau đó là tiếng mắng tức muốn hộc máu của Giang Diêm, "Mấy tên ngốc này!"

Điện thoại bị ngắt máy.

Tóc đỏ nhìn điện thoại không hiểu ra sao, chưa đến hai giây tiếng chuông lại vang lên, cậu ta lại ấn nghe.

Giang Diêm nói: "Địa chỉ."

"Anh muốn đến xem sao?"

Giang Diêm không kiên nhẫn mà thúc giục, "Nhanh lên!"



Giang Diêm tới rất nhanh, nhanh đến mức tóc đỏ còn chưa kịp nghĩ ra kế nào để đối phó với anh, anh đã nổi giận đùng đùng mà chạy tới.

Vọt tới trước bàn, nhìn thấy Ô Nhạc Trừng đang được hầu hạ ăn tôm hùm đất, tức giận trên mặt anh còn chưa biến mất lập tức xịt keo cứng ngắc lại, biểu cảm có vẻ rất kì quái.

Nhưng thần kinh căng chặt dọc theo đường đi của anh lại không tự giác mà thả lỏng ra.

May mắn là không nhìn thấy nhóc beta mặt mũi bầm dập

Kể từ sau ngày sinh nhật của Sở Lệ, anh bắt đầu mơ về Ô Nhạc Trừng, lúc tỉnh dậy trong lòng vừa khó chịu lại vừa táo bạo, muốn chạy đi tìm người nhưng lại bởi vì thân phận của anh mà lại cảm thấy xấu hổ.

Hiện tại nhìn thấy người thật, trong lòng Giang Diêm không còn xấu hổ nữa, một ngọn lửa khác lại bùng lên từ đáy lòng anh.

Anh nhìn chằm chằm vào mấy alpha đang vây quanh Ô Nhạc Trừng, ánh mắt đen tối âm u, mang theo một tia tàn nhẫn.

Cùng là alpha, không có người không biết ánh mắt kia đại biểu cho cái gì.

Mấy người liếc nhau, có chút kinh hãi nhưng lại không cam lòng nhiều hơn, nhưng cuối cùng vẫn không chống cự được tin tức tố của Giang Diêm, tất cả đều đứng dậy lùi ra sau.

Giang Diêm đi qua, thấy Ô Nhạc Trừng ăn đến mức miệng hồng hồng, rút ra một tờ khăn giấy, có chút vụng về mà lau miệng cho em.

Anh cũng không nói lời nào, lau xong thì lui sang một bên rồi nhìn chằm chằm vào Ô Nhạc Trừng.

Trí nhớ của Ô Nhạc Trừng cũng khá tốt, nhưng em chưa từng tiếp xúc gần gũi với Giang Diêm, cho nên cũng không nhớ rõ ngoại hình của anh lắm, hơn nữa tửu lượng của em cũng không tốt lắm, hai ngụm bia đã khiến cho em có chút choáng váng, "Anh ơi, anh là ai vậy ạ?"

Mắt hạnh của thiếu niên hơi lập loè ánh nước, em chậm rì rì mà nói, "Cảm ơn anh đã lau miệng cho em ạ."

"Lần sau anh nhẹ hơn chút được không anh, em có hơi đau."

Rõ ràng là em bị cay nên lưỡi đau, lại muốn trách tội lên Giang Diêm, còn hé chiếc lưỡi nhỏ xinh đỏ bừng ướŧ áŧ ra cho alpha nhìn, giống như đây là chứng cứ phạm tội mà anh đã lưu lại.

Cậu chủ alpha kiêu ngạo không ai bì nổi thật sự chưa từng trải qua trường hợp này, hai tai anh lập tức đỏ bừng lên.

Giang Diêm không được tự nhiên, vội vàng cúi đầu nắm tay Ô Nhạc Trừng, giọng khàn khàn: "Anh đưa em về nhà."

Ô Nhạc Trừng ngoan ngoãn đứng lên.

Rõ ràng là đám tóc đỏ có xe, nhưng Giang Diêm lại lựa chọn cõng Ô Nhạc Trừng, từng chiếc siêu xe chạy sau bọn họ.

Ô Nhạc Trừng uống say cũng không náo loạn, hai cánh tay nhỏ gầy vòng qua Giang Diêm, đầu đặt trên vai anh.

"Anh ơi, anh nhìn kìa!"

Em chỉ vào một con chó lông vàng bên ven đường, cười hì hì mà nói: "Bạn chó to kìa."

Giang Diêm nhìn một cái, dậm chân dọa chó chạy đi.

Ô Nhạc Trừng quay đầu nhìn chằm chằm bóng dáng chó lông vàng, có chút cố chấp, "Anh à, anh biết nó kêu như thế nào không ạ?"

"Kêu thế nào?"

"Gâu ~ gâu ~"

Giọng em lúc uống say cực kì mềm mại, mang theo giọng mũi đặc trưng, so với chó con thì lại giống một bé mèo con đang nũng nịu hơn.

Yết hầu Giang Diêm lên xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào phía trước, sợ bản thân lầm đường lạc lối.

Ô Nhạc Trừng giơ tay vuốt tóc Giang Diêm, tóc alpha rất cứng, lòng bàn tay em bị đâm hơi ngứa, em thúc giục: "Anh ơi, đến anh học rồi đó."

Giang Diêm im lặng.

Ô Nhạc Trừng thăm dò dán sát vào mặt Giang Diêm, nhỏ giọng nũng nịu, "Anh ơi."

"...... Gâu."

"Không giống."

"Gâu gâu."

"......"

Thiếu niên uống say thật sự rất dính người.

Giang Diêm mất mặt quay đầu sang một bên, "Gâu gâu gâu."

Ô Nhạc Trừng hơi nhắm mắt lại, giọng em chứa một chút buồn ngủ, mềm mại nói: "Anh giỏi quá."