Chương 46: Phản đối
Bốn người ăn xong bữa trưa, Lý Gia Thành cũng vừa lúc tới nơi. Trần Viện có chút tiếc nuối. Không khí nơi này rất thoải mái, cô vốn muốn ở lại chơi đến chiều mới về. Nhưng nhìn vẻ mặt âm u của Lý Gia Thành cùng đôi mắt cún con của Nhã Hân, cô đành phải lên xe, theo hai anh em bọn họ vào thành phố.Nguyễn Bác Học cùng Hồ Anh Tuấn chưa định về, nhưng cả hai rất lịch sự, tiễn cô và Nhã Hân ra đến tận xe. Không biết có phải cô nhìn lầm hay không, lúc trông thấy hai người bọn họ, sắc mặt Lý Gia Thành đã thối lại càng thối hơn.
Ba người lên xe, Lý Nhã Hân trông thấy gương mặt đằng đằng sát khí của anh trai nhà mình, nuốt ực nước miếng, chui tọt ra ghế sau ngồi. Cô cũng thắc mắc không thôi. Trước kia anh trai rất quan tâm cô, nhưng cũng không quản thúc chặt đến mức này. Cô chẳng qua ra ngoài chơi cùng với bạn một chút thôi, tại sao lại khiến anh ấy tức giận như vậy? Trần Viện thấy hành động rùa rụt cổ của Lý Nhã Hân thì bĩu môi, sau đó ngồi vào vị trí bên cạnh cô ấy.
“Mấy đứa chạy loạn đến đây, sao không báo cho anh một tiếng.” Lý Gia Thành lên tiếng. Anh cũng không lý giải được tâm tình lúc này của bản thân. Khi biết Trần Viện cùng em gái mình đến Sky cùng với hai đứa con trai, anh đã cảm thấy khó chịu. Cho đến khi trông thấy mặt mũi của hai thằng nhóc kia, lại càng khiến anh khó chịu hơn. Nhất là cái cậu đeo mắt kính, vừa nhìn thấy trong lòng anh liền bốc lên ngùn ngụt cảm giác nguy cơ. Cậu nhóc đó dáng người cao ráo, thuộc loại thư sinh nho nhã, mặt mũi cũng tàm tạm, so với anh vẫn còn thua xa. Nhưng biết đâu được Trần Viện lại thích cái thể loại thư sinh nhu nhược này?
Trần Viện nghe xong lời của Lý Gia Thành liền phớt lờ, cô nghĩ đây là chuyện nội bộ nhà họ Lý, mình không tiện xem vào. Lý Nhã Hân thì khác, lúc Lý Gia Thành vừa trầm giọng hỏi, hai tay cô ấy đã ướt đẫm mồ hôi, cảm giác vô cùng căng thẳng. Cô đưa tay, kéo kéo vạt áo Trần Viện, phóng qua một ánh mắt cầu cứu.
Trần Viện bĩu môi không quan tâm, nhưng chỉ một lát sau cũng không thể chống đỡ được ánh mắt cún con của Lý Nhã Hân, liền lên tiếng: “Chỉ đi dạo một chút, có đi đâu xa đâu. Nhã Hân cũng vừa về nước, tôi với cậu ấy lâu ngày không gặp mặt, muốn tụ tập trò chuyện chốc lát thôi mà.”
Do Trần Viện lên tiếng, vẻ mặt Lý Gia Thành cũng hòa hoãn hơn, dù sao anh cũng không thể để mất điểm trước mặt cô: “Vậy hai thằng nhóc kia là ai?”
“À, là bạn học chung hồi trung học, các cậu ấy bây giờ học cùng khoa với tôi, cũng thật trùng hợp.” Trần Viện cười hì hì đáp lời, cũng không chú ý mấy đến vẻ mặt không vui của Lý Gia Thành. Quả thật đối với cô mà nói, Lý Gia Thành chỉ là một con hổ giấy.
Lý Gia Thành nhìn vào gương chiếu hậu, chăm chú quan sát vẻ mặt của Trần Viện. Lúc cô nói về hai người kia, trên mặt cũng không có biểu hiện gì đặc biệt. Có lẽ thật sự chỉ là bạn bình thường, lúc này anh mới thở phào một trận. Vẻ mặt cũng không còn tối tăm như lúc đầu.
Xe bon bon chạy trên đường, không khí bên trong xe cũng trầm mặc đến kỳ quái. Cuối cùng là Trần Viện lên tiếng để xua tan sự yên tĩnh này: “Nhã Hân, lúc nào có thời gian, tụi mình đăng ký thi lấy giấy phép lái xe đi.”
Lý Nhã Hân ngẫm nghĩ một chút, rồi gật đầu: “Cũng được, nhưng mình chưa biết lái.”
“Không có gì đâu, để mình tập cho cậu.” Trần Viện nói.
Lý Nhã Hân nhíu mày, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Trần Viện: “Cậu…cũng như mình thôi mà.”
Cô thật sự biết lái xe, nhưng đó là chuyện kiếp trước. Kiếp này quả thật cô chưa từng cầm lái qua. Trần Viện có chút chột dạ nói: “Mình chơi nhiều game đua xe lắm, nếu lái xe thật chắc cũng tương tự thôi. Ha ha.” Nguy hiểm thật, suýt chút nữa là lộ tẩy.
Lý Nhã Hân trực tiếp bĩu môi khinh bỉ, còn Lý Gia Thành thì chỉ biết lắc đầu cười khi nghe câu trả lời của Trần Viện. Cô nhóc này thật là, cái gì cũng nói được. Chơi game đua xe với lái xe làm sau có thể liên hệ với nhau như vậy được.
“Hai đứa muốn lấy giấy phép lái xe cũng tốt, Trần Viện thích xe gì, anh sẽ tặng em một chiếc.” Lý Gia Thành rộng rãi nói.
“Không cần đâu, để ba mua cho tôi là được rồi.” Trần Viện từ chối, đối với nhà cô, đây cũng là chuyện dễ dàng, hơn nữa tặng xe cho bạn của em gái, nghe cũng thật khoa trương, dù sao cũng là xe hơi, không phải là cải trắng.
“Không sao, lần trước sinh nhật không tặng quà cho em, xem như là quà sinh nhật muộn đi.” Lý Gia Thành không để Trần Viện từ chối, tiếp tục lên tiếng.
Lý Nhã Hân bên cạnh cảm thấy có gì đó không đúng, dường như anh trai nhà cô đã quên sự hiện diện của cô: “Anh hai, em nữa.” Cô vội vàng điểm danh, sợ Lý Gia Thành bỏ sót.
“Ừm, Nhã Hân cũng có, đến lúc đó muốn mua xe gì thì cứ nói với anh.” Lý Gia Thành giật mình lên tiếng, suýt chút nữa anh đã quên ở đây còn có em gái mình.
Lý Nhã Hân vui vẻ hoan hô một tiếng. Trần Viện cũng không có ý kiến gì. Đối với Lý Gia Thành, một chiếc xe chỉ như cọng lông chân của anh thôi, nên nếu cô có nhận cũng không có bất kỳ áp lực tâm lý gì. Bất quá sau này tạo nhiều cơ hội để anh ta tiếp xúc với Lâm An An một chút.
Cùng lúc này, tại phòng họp công ty giải trí Ban Mai lại diễn ra một cuộc tranh cãi gay gắt giữa các cán bộ thượng tầng.
“Tôi không đồng ý! Tùy tiền cầm một kịch bản rồi muốn công ty bỏ tiền ra làm phim cho mấy thằng nhóc đó. Chủ tịch Trần, con gái ông ngày càng có khí phách rồi, muốn xem công ty như sân chơi ở nhà sao!” Bùi Minh Thắng lớn tiếng phản đối.
Trần Bằng vừa nghe Bùi Minh Thắng mỉa mai con gái mình, trong lòng liền Trầm xuống: “Phó chủ tịch Bùi, ông chú ý lại lời nói của mình. Sao lại lôi con gái tôi vào đây. Hiện tại chúng ta đang họp bàn chọn ra kịch bản cho mùa chiếu tết. Tôi muốn đề cử kịch bản mà tôi thấy có tiềm năng nhất thì có gì là sai.”
Bùi Minh Thắng không chịu yếu thế, tiếp tục lên tiếng: “Còn không phải bởi vì kịch bản là do Trần Viện viết sao. Lần trước là muốn đẩy cô diễn viên kia lên, lần này lại đến Nam Nhi. Con gái ông thật không biết điểm dừng. Tiền của công ty chứ đâu phải là giấy vụn, muốn quăng như thế nào thì quăng sao. Nếu là các người, các người có dám ném tiền vào một kịch bản do một người chưa đến hai mươi tuổi viết không?” Câu cuối cùng, là Bùi Minh Thắng nói với những người còn lại trong phòng họp.
Mọi người nghe xong, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Sự lựa chọn của tôi hoàn toàn là đứng trên lập trường của công ty, danh tiếng của Nam Nhi hiện tại như mặt trời giữa ban trưa, nếu bộ phim dựa vào điều này, chí ít không cần phải lo lắng về doanh thu. Hơn nữa Phó chủ tịch Bùi, ông chưa từng đọc qua kịch bản, làm sao biết đầu tư vào nó là quăng tiền.”
Những người còn trong phòng họp lại một lần nữa gật gật đầu. Chủ tịch Trần nói cũng có lý.
“…” Bùi Minh Thắng mấp máy miệng, muốn phản pháo, nhưng lại bị Trần Bằng cướp lời.
“Chưa tới hai mươi tuổi thì sao? Chưa tới hai mươi tuổi thì không thể viết kịch bản à? Chúng ta đều có tuổi, phải biết đạo lý không nên coi thường người trẻ tuổi chứ. Kịch bản này tôi đã đọc qua, tôi lựa chọn nó cũng dựa trên quan điểm khách quan, vì nó là một phim đáng để đầu tư. Quan điểm của phó chủ tịch Bùi như thế nào tôi không thể chi phối, nhưng ít nhất khi đưa ra nhận xét về việc gì cũng nên có cái nhìn tổng quát về nó. Phó chủ tịch Bùi ngoại trừ tên của kịch bản, ông đã biết một chút gì về nội dung của nó hay chưa mà đã đánh giá.”
Bùi Minh Thắng vẫn không chịu thua: “Được, cứ xem như đây là một kịch bản tốt đi, vậy Nam Nhi thì sao. Bọn họ là ca sĩ chứ không phải diễn viên, chưa từng tham gia đóng phim. Thậm chí nếu họ không có năng khiếu diễn xuất mà vẫn cố miễn cưỡng, bộ phim này không phải trở thành phế phẩm sao.”
Bùi Minh Thắng dừng lại lấy hơi một chút rồi tiếp tục: “Chủ tịch Trần, ông là chủ tịch của công ty, ông hoàn toàn có quyền quyết định các quyết sách của công ty, nhưng chúng tôi cũng phải có quyền nêu ra ý kiến của mình. Nếu ông vẫn duy trì quyết định của ông mà không muốn tiếp nhận ý kiến của chúng tôi, chúng tôi cũng không thể nói được gì.” Câu cuối cùng, Bùi Minh Thắng cố tình nói chậm rãi nhấn mạnh từng chữ, muốn chặt ý niệm của Trần Bằng.
Trần Bằng tức giận không thể tả. Điều mà Bùi Minh Thắng nói quả thật rất hợp lý khiến ông không thể phản bác được. Thật sự thì đầu tư vào kịch bản này vẫn có điểm phiêu lưu, tuy nhiên ông có đủ quyền hành để quyết định chọn nó. Nhưng bởi câu nói của Bùi Minh Thắng, nếu ông kiên trì chọn kịch bản của Trần viện, sẽ khiến mọi người nói mình là kẻ độc tài, không chịu nghe ý kiến của người khác. Tuy nhiên đây cũng không phải là chuyện ông quan tâm. Nói trắng ra, công ty này là sản nghiệp của ông, ông muốn làm gì cũng không đến lượt bọn họ ý kiến, dù cho công ty đã được cổ phần hóa, nhưng những cổ đông kia so với ông vẫn chẳng đáng là gì. Ông chỉ e ngại sau chuyện này, con gái của mình lại phải chịu thêm nhiều chỉ trích không đáng. Chuyện lần trước đã đủ khiến con bé không vui rồi, ông không muốn con gái mình phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.
Trần Bằng cuối cùng trầm mặt xuống, nghiến răng nói: “Tất cả mọi người bỏ phiếu biểu quyết đi.”