Hành Trình Giành Nữ Chính Về Tay Nam Phụ

Chương 44

Chương 44: Viết kịch bản
“Phù, mệt chết đi được, hai cô gái đó cứ bám dai như đĩa.” Thức ngã người tựa vào ghế than thở.

Huỳnh Tấn Phát lái xe, miệng tủm tỉm cười: “Nhớ kỹ thỏa thuận ban đầu, ba năm không được có bạn gái.”

Minh bĩu môi nói: “Em mới không thèm tự trói mình sớm như vậy đâu.”

“Phải không, hay đợi đến vài ngày nữa liền lăn lộn kêu khóc đòi cưới vợ.” Mĩnh Vũ ngồi bên cạnh giễu cợt.

Luân ngồi ở ghế cuối xe, bực bội nói: “Hai cô gái kia, chẳng phải lúc đầu đánh chủ ý lên Minh Vũ với Triệt ư, tại sao về sau lại cứ bám dính mình không buông vậy chứ. Thật bực bội.”

“Chẳng phải tại vì thấy mặt cậu ngốc ngốc dễ dụ sao.” Thức nhếch miệng cười nói. “Hai cô gái đó cũng được, chi bằng cậu chọn đại một cô đi.”

“Hừ! Vất vả lắm mới được người nhà cho đi hát, bây giờ dắt thêm một đứa con dâu ca sĩ về, ông già ở nhà không cắt đầu mình xuống làm banh đá mới là lạ.” Thức bĩu môi nói, gia đình giống như các cậu, muốn tự do trong hôn nhân không phải là chuyện dễ dàng.

Sau khi trở về, vừa lúc Trần Viện tìm đến Huỳnh Tấn Phát để bàn bạc về việc làm phim cho Nam Nhi. Huỳnh Tấn Phát cảm thấy ý kiến này rất tốt. Đám Minh Vũ cũng vô cùng phấn khích và trông đợi, chỉ là:

“Bọn mình chỉ biết hát, nễu diễn không tốt làm hỏng bộ phim thì sao?” Minh Vũ so với những chàng trai khác bình tĩnh hơn, ngay lập tức nhìn thấy vấn đề tồn tại.

Trần Viện trước đó đã suy nghĩ nhiều về vấn đề này, ngay lập tức trả lời: “Đừng lo, đây là bộ phim nói về các cậu, các cậu chẳng cần phải trình diễn kỷ năng diễn xuất xuất thần nhập hóa gì, chỉ cần làm giống với con người chân thật của mình là được. Cái này gọi là phim cũng như đời, đời cũng như phim. Hơn nữa dự định của mình, đây sẽ là một bộ phim thương mại, chỉ đặt mục tiêu vào lợi nhuận mà không phải là các giải thưởng điện ảnh, nên các cậu cũng đừng tạo áp lực cho bản thân.”

Đám Minh Vũ nghe Trần Viện giải thích cũng gật gù đồng ý. Bọn họ mặc dù không phải là diễn viên, nhưng nếu diễn lại con người thật của mình thì không phải là chuyện khó.

“Vậy bản em định thuê người nào viết?” Huỳnh Tấn Phát hỏi.

“Hửm, sao phải thuê, để em viết.” Trần Viện nhướng mày trả lời, cô cũng quên mất việc này.

“Cái gì, cậu làm có được không? Nếu viết xong công ty không đồng ý quay thì sao?” Minh ngạc nhiên hỏi.

“Sao lại không, nếu công ty không chịu quay thì mình sẽ tìm nhà tài trợ khác, việc này cứ để mình lo liệu.”

“Ý của Minh là lỡ kịch bản cậu viết dở quá, không ai chịu đầu tư thì sao.” Luân trực tiếp mở miệng đả thương người.

Trần Viện nhướng mày, chộp lấy cái gối bên cạnh ném mạnh về phía Luân: “Đừng có khinh thường mình. Mình thi văn kém 0,5 điểm nữa là đạt điểm tối đa rồi nhé.”

Tuy vậy Huỳnh Tấn Phát vẫn có chút lo lắng: “Liệu em có làm được không, vẫn là nên nhờ người khác viết thôi.”

Trần Viện khóc không ra nước mắt, tại sao không một ai tin tưởng cô hết vậy: “Cứ để em làm cho, sau khi hoàn thành sẽ đưa mọi người xem. Nếu thật sự không tốt thì nhờ người khác viết cũng không muộn. Dù sao mùa hè này bọn họ còn phải đi lưu diễn, đâu thể quay sớm được.”

Mọi người gật đầu xem như đồng ý, tuy vậy bọn họ vẫn chuẩn bị tinh thần tìm một biên kịch giỏi để viết kịch bản. Trần Viện thấy ánh mắt không tin tưởng của mọi người, trong lòng sục sôi chiến ý. Lần này cô nhất định phải để bọn họ tâm phục khẩu phục.

Cô cố nén đau thương trong lòng, lên tiếng: “Này, các cậu hãy kể lại chuyện trước kia cho mình nghe, mình biết rõ thì mới viết thật hay được.”

Đám Minh Vũ ánh mắt ngờ vực, tuy vậy vẫn thành thật kể lại tỉ mỉ, từ chuyện trèo tường trốn đi hát, cho đến bị người nhà đánh vì phát hiện, thậm chí còn bị gia đình cấm túc hàng tháng trời, không một xu dính túi vì nhất quyết muốn làm ca sĩ. Trần Viện càng nghe càng say mê. Trần Viện biết người nhà Nam Nhi không muốn con mình làm ca sĩ, nhưng không ngờ đến bọn họ lại có phản ứng kịch liệt như vậy. Nam Nhi có thể nhận được sự đồng thuận từ gia đình như hôm nay quả thật là một hành trình gian nan. Trần Viện nắm chắc, nếu chuyện này làm thành phim sẽ thu hút không ít khán giả.

Sau khi tìm hiểu rõ về mỗi người, đêm đó Trần Viện bắt tay vào viết kịch bản. Tuy nói mục đích của phim là thương mại, nhưng Trần Viện không muốn cho ra đời một bộ phim hời hợt, câu khách nhờ vào dàn diễn viên nổi tiếng cùng với những tình tiết gây cười nhợt nhạt. Ở quốc nội, có không ít bộ phim như thế, nội dung nhạt nhẽo, vô vị, nhưng lại ăn khách bởi những diễn viên tham gia là ngôi sao lớn. Cô muốn kịch bản mình viết phải thật sâu sắc. Đây sẽ là một bộ phim nói về những chàng trai trẻ bẻ gãy gông xiềng mà số phận đã áp đặt cho bọn họ từ khi vừa ra đời bằng niềm đam mê âm nhạc cháy bỏng. Qua bộ phim, thông điệp muốn truyền đến mọi người chính là: chỉ cần có niềm đam mê cùng sự kiên trì, sẽ không có gì ngoài tầm với.

Trần Bằng sau khi biết tin Trần Viện đang viết một kịch bản phim. Ông đối với việc này cũng không có ý kiến gì. Chỉ là có chút lo lắng con gái bảo bối của mình phải lao tâm lao lực. Con nhà người ta thi đại học xong liền nghỉ ngơi, du lịch thư giãn, chẳng như con bé suốt ngày kiếm việc để bận rộn. Nhiều lúc ông cũng cảm thấy xót xa, nhưng tính tình con bé ông rõ hơn ai hết, một khi đã quyết định việc gì, có dùng chín trâu mười hổ kéo cũng không thay đổi được.

Trong quãng thời gian Nam Nhi lưu diễn, cũng là lúc Trần Viện chuyên tâm cho kịch bản của mình. Trong quá trình viết, cô không cố tình giấu diếm mà vẫn thường xuyên đưa cho ba Trần xem và góp ý. Dù sao ông cũng lăn lộn trong giới mấy chục năm, mặc dù không phải là đạo diễn, nhưng nhãn lực không thua kém gì bọn họ. Những ý kiến của ba Trần quả thật đóng góp một phần không nhỏ trong kịch bản của cô. Tuy vậy, cũng không ít lần ông có những nhận xét thật sự rất cảm tính.

“Con gái, tại sao con lại khiêm tốn như vậy? Con phải khiến cho bản thân mình trở nên vĩ đại hơn, lớn lao hơn, để những người nói xấu con trước kia phải ngậm miệng lại chứ. Ví dụ đoạn này, con không cần nhắc đến việc ba giúp đỡ và ủng hộ con. Phải viết là ba phản đối kịch liệt.”

Khóe môi Trần Viện giật giật, một hồi sau mới lên tiếng: “Ba à, như vậy có phô trương quá không!”

Mẹ Trần ngồi bên cạnh lắc đầu liên tục: “Không phô trương, không phô trương. Con xem, đoạn này con nên viết thế này: ba con kịch liệt phản đối, sau cùng con vẫn cãi lời, tiếp tục làm trái lời ba. Ba con giận quá, liền đuổi con ra khỏi nhà. Sau khi rời đi, con liền gặp gỡ một anh chàng tài phiệt đẹp trai và được anh ta cho thuê phòng ở tạm trong căn biệt thự của mình. Hai người ở gần nhau, lâu ngày sinh tình, cuối cùng trở thành một đôi.”

Hai cha con Trần Viện liếc nhìn nhau, Trần viện nuốt ực nước miếng xuống: “Mẹ đang nói nghiêm túc sao?”

Mai Bảo Phượng thấy thái độ của chồng con. Liền sửa miệng: “Sao vậy? Ý kiến này không hay à? Vậy đổi lại đi, như thế này: Ba con ban đầu không đồng ý để con bồi dưỡng nghệ sĩ, nhưng trước sự kiên quyết của con, ba mẹ đã ra một điều kiện. Ba sẽ đồng ý để con làm gì mình muốn nếu con chấp nhận đính hôn với một người môn đăng hộ đối. Mặc dù con rất chán ghét anh ta, nhưng vì đam mê của mình nên đành cắn răng chấp nhận. Vì thế, mặc dù đã đính hôn nhưng con vẫn rất lạnh lùng với anh ta, còn anh ta lại một lòng yêu con. Về sau con bị tấm chân tình của anh ta làm cho cảm động, hai người quyết định đến với nhau….”

“Sau đó có ai bị ung thư không mẹ?” Trần Viện chen ngang.

Mẹ Trần phủi tay không cho là đúng: “Thời buổi nào rồi con ung thư nữa con gái, phải là kết thúc có hậu mới hợp thời trang. Thế nào, ý kiến của mẹ có hay không?”

Hai cha con Trần Viện lại nhìn nhau. Trần Viện lặng lẽ rút tập kịch bản trong tay Trần Bằng: “Ý kiến của ba mẹ rất tốt, con sẽ xem xét lại, khuya rồi, con ngủ nha.” Nói xong cô nhanh chóng vọt lên phòng ngủ.

Nam Nhi kết thúc chuyến lưu diễn cũng là lúc Trần Viện hoàn thành kịch bản của mình. Ba Trần sau khi xem xong thì nhận xét: “Ừm, kịch bản rất khá, nếu là ba, ba sẽ đầu tư vào phim này. Nhưng cũng phải đem ra cho mọi người xét duyệt một lần nữa. Ba cũng không muốn con lại bị mọi người nói là lạm dụng quyền hành. Con cũng hiểu mà.”

Trần Viện cười gật đầu, sau khi nhận được lời phê duyệt từ ba Trần, cô vui sướиɠ mang kịch bản đến chỗ bọn Minh Vũ.