Chương 2: Hạnh phúc trong mơ
Lần đầu tiên bước vào căn phòng của “Trần Viện”, cô không biết phải dùng từ gì để diễn tả cảm xúc của mình, thôi thì mượn tạm từ cũ: “O.M.G”. Đây chính là căn phòng trong mơ của biết bao cô gái mới lớn, trong đó có cả cô. Thuở còn bé, Trần Viện ở trong căn phòng tập thể của cô nhi viện cùng các anh chị em, cô không biết đã bao nhiêu lần tự vẽ cho mình một căn phòng công chúa, một căn phòng thật rộng lớn trãi bằng thảm lông, có phòng thay đồ riêng biệt, giấy dán tường màu hồng phấn, ở giữa là một chiếc giường công chúa king size màu hồng phấn, bàn trang điểm màu hồng phấn, rèm cửa màu hồng phấn, một thế giới hồng phấn. Mặc dù kiếp trước cô đã 25 tuổi, ôm ấp giấc mơ màu hồng phấn nghe có vẻ rất buồn nôn. Nhưng mặc kệ, cô quyết định buồn nôn thêm vài năm nữa, dù sao Trần Viện này chỉ mới mười bảy tuổi.Một giọng nói vang lên, kéo Trần Viện thoát ra khỏi giấc mơ hồng phấn.
“Bảo bối, sao còn đứng đây, mau đến giường nằm xuống, con phải tịnh dưỡng thêm một thời gian nữa mới được xuống giường.”
“Mẹ, con khỏe rồi, nằm nữa thì con sẽ mọc rễ luôn đây này.” Trần Viện vẻ mặt đau khổ phản đối, nhưng không khó để nhận ra khóe môi cô đang nhếch lên, có vẻ đang rất hưởng thụ sự quan tâm này. Trần Viện này trước kia rất không ngoan ngoãn, nếu bây giờ cô chuyển biến rõ rệt sẽ khiến ba mẹ nghi ngờ, đành phải thay đổi từ từ để họ không cảm thấy quá đột ngột.
“Khỏe đâu mà khỏe, bác sĩ nói con phải tịnh dưỡng thêm, mau nằm xuống, muốn ăn gì mẹ cho người đem lên phòng.”
“Con không muốn ở trên giường nữa, trưa nay ba về, con sẽ xuống ăn cùng ba mẹ.”
Trần Viện ôm cánh tay mẹ Trần làm nũng. Mẹ Trần vô cùng hưởng thụ hành động này của cô, xem ra đây cũng không phải là lần đầu tiên.
“Thôi được, nhưng bây giờ phải nằm xuống nghĩ ngơi, đến buổi trưa mẹ gọi con xuống ăn cơm.”
Mai Bảo Phượng sủng nịch vuốt tóc Trần Viện, kéo chăn ra để cô nằm xuống, lại sờ sờ, lại thân thân một lát rồi mới rời khỏi phòng.
Trần Viện ngồi trên giường ngây ngô cười. Mấy ngày qua cô đã trãi nghiệm những cảm xúc thăng hoa mà hai mươi lăm năm qua cô chưa từng được cảm nhận. Nó tốt đẹp đến mức khiến người ta phải mê muội, tình nguyện mãi mãi đắm chìm vào trong đó. Nơi này cô có ba mẹ, cô được họ thương yêu chiều chuộng, cô được họ nâng niu như bảo bối trên tay, cô âm thầm thề nhất định phải dùng cả tính mạng của mình để bảo vệ gia đình này.
Trần Viện đến bên bàn học, giở mấy quyển sách giáo khoa ra xem. Hiện tại cô đang học lớp mười một, lục trong trí nhớ thì không khó để nhận ra Trần Viện là thành phần cá biệt trên lớp, thường xuyên cúp học đi chơi, lâu lâu muốn đổi không khí thì trở về trường học, nói ra cũng thật bất ngờ khi cô vẫn lên lớp đều đều, xem ra ba Trần cũng tốn không ít công sức trong đó.
Thôi được rồi, nếu như cô muốn thay đổi cuộc sống, vậy thì bắt đầu thay đổi từ đây đi. Cô nhớ không lầm, trong tiểu thuyết ba Trần dùng tiền để Trần Viện có thể học đại học, hình như là chuyên ngành thiết kế thời trang. Nhưng hầu hết thời gian cô dùng trong quãng đời đại học là để quấn quýt nam chính, hãm hại nữ chính, ày…thật là phí tiền.
Kiếp trước khi thi đại học, cô đỗ vào hai ngành là báo chí và quản trị kinh doanh, hai ngành này không có liên quan gì đến nhau nhưng cô đều rất thích, phải phân vân rất lâu cô mới ra quyết định học báo chí, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối. Nếu vậy thì kiếp này cô sẽ bù đắp lại tiếc nuối trước kia, hơn nữa cô bắt buộc phải học kinh tế, bởi vì Đỗ Trọng Bình.
“Trần Viện” xuất hiện trong tiểu thuyết đã là sinh viên năm hai, khi ấy cô lần đầu tiên gặp gỡ nam chính, sau đó yêu anh say đắm. Mà ba Trần lúc ấy cũng đã bắt đầu bồi dưỡng con rể tương lai – Đỗ Trọng Bình. Nhưng bây giờ cô mới mười bảy tuổi, không biết ông chồng từ trên trời rơi xuống này đã xuất hiện chưa, có lẽ cô phải đến công ty của ba một lần để xác nhận.
Trần Viện dùng cả buổi sáng để xem lại hết tất cả sách giáo khoa, theo trí nhớ của cô, “Trần Viện” là một học sinh yếu toàn diện, điều này cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng Trần Viện lại có chút không tiếp thu được, kiếp trước ít gì cô cũng là học sinh gương mẫu, bây giờ thoắt một cái liền biến thành học sinh “toàn diện”. Cũng may là cô vẫn còn nhớ mang máng kiến thức cấp ba, nếu chậm rãi ôn lại thì hẳn là không thành vấn đề. Hiện tại năm mười một đã trãi qua hết một học kỳ, cô muốn tu bổ lại thành tích tất cả các môn thì không có khả năng, cho nên cô quyết định học lệch, mục tiêu chính là đỗ đại học.
Trần Viện lúc này mới thực sự biết ơn đồng chí tác giả, bởi vì thế giới này không điên cuồng đến mức trong sách giáo khoa toàn là những câu thần chú, những môn học của cô vẫn là toán, lý, hóa…chứ không phải là biến hình, độc dược hay phòng chống nghệ thuật hắc ám, mục tiêu hiện tại của cô là thi đỗ đại học mà không phải là trở thành cô bé cứu thế chống lại “kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.” Thế giới hiện tại không khác gì kiếp trước của cô, đây là địa cầu, bao gồm năm châu lục với hơn hai trăm quốc gia không có gì thay đổi, nền văn minh tương đương với thế kỷ 21, người đầu tiên bước lên mặt trăng vẫn là Neil Armstrong, việc đấu tranh với người ngoài hành tinh chỉ xuất hiện trong phim ảnh. Thật là may mắn, cô không nghĩ tâm lý của mình đủ vững chắc để có thể bình tĩnh như không có chuyện gì khi một tên người ngoài hành tinh da xanh lè vẫy tay với mình và nói “Hi!”.
Thoắt một cái đã đến giữa trưa, nghe tiếng xe dưới nhà Trần Viện biết ngay là ba Trần về, cô vội vàng đóng sách lại, lao xuống lầu sà vào lòng ba Trần như một chú chim nhỏ. Ừm, mặc dù cách so sánh này dùng trên người một cô gái trẻ có tâm hồn già nua như Trần Viện thì có chút buồn nôn, nhưng thôi kệ, buồn nôn cũng là một trãi niệm đáng ghi nhớ trong cuộc sống.
Ba Trần thấy Trần Viện quấn quýt mình như vậy thì vô cùng vui vẻ, mẹ Trần thì một bên cuốn quýt kêu lên: “Bảo bối, đi chậm chậm, đi chậm chậm, sao lại chạy nhanh như vậy.”
Trần Viện đỗ mồ hôi, hình như cô xuất hiện lỗi giác mình trở thành phụ nữ có thai. Không thể nào, cả hai kiếp người ta đều là hoàng hoa khuê nữ nha, kể cả “Trần Viện” trước kia, mặc dù cuộc sống rất phóng túng nhưng vẫn chưa đi đến bước cuối cùng.
“Con khỏe rồi, mẹ đừng cuống lên như vậy.”
Ba Trần vui vẻ một bên cười phụ họa. Haizzz, nói đi cũng phải nói lại, với mức độ cưng chiều của hai phụ huynh này, “Trần Viện” không hư mới là chuyện không bình thường.
Trên bàn ăn, Trần Viện phải vận dụng hết ba mươi sáu kế trong binh pháp tôn tử thì mẹ Trần mới chấp nhận không đút cơm cho cô ăn, tuy vậy, đũa của bà vẫn liên tục càn quét, chỉ một chốc sau, chén của Trần Viện đã đầy ắp thức ăn, đến đây bà mới thỏa mãn cười híp mắt, gắp một cọng rau cần bỏ vào chén chồng mình. Ba Trần cũng vô cùng hưởng thụ ăn hết rau do bà xã gắp. Hình ảnh này không biết đã bao nhiêu lần xuất hiện trong mơ của Trần Viện, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến một ngày mình lại trở thành nhân vật chính trong khung cảnh mà mình đã từng vô số lần ảo tưởng.
“Ba, mẹ, con khỏe rồi, ngày mai con đi học nha.”
Ba mẹ Trần ngẩn người, ngơ ngác nhìn nhau, rồi quay sang nhìn Trần Viện, sau đó lại tiếp tục nhìn nhau. Mai Bảo Phượng tựa hồ không giải thích được cảm giác chấn động này từ đâu mà có, so với lúc bà nhận được tin con gái bị sốc thuốc phải cấp cứu thì không hề thua kém. Trần Viện nói muốn đi học, đó chẳng phải là việc mà nó ghét nhất trên đời sao? Mỗi buổi sáng bắt nó đi học đều dùng ba bò chín trâu lôi kéo mới được sao? Mặc kệ là vì lý do gì, bà cũng vô cùng vui mừng, chợt có cảm giác như nhà có con gái sắp gả, hoan hỉ mà cũng vô cùng luyến tiếc, con gái bà đã trưởng thành rồi.
“Có được không, hay là…con nghỉ ngơi thêm một tuần nữa rồi hãy đi học.” Ba Trần cũng vô cùng vui vẻ, nhưng vẫn có chút lo lắng cho sức khỏe của Trần Viện.
“Ba đừng lo, thân thể con con biết mà, hơn nữa ở nhà chán quá. Đầu năm học tới giờ con đi học có được mấy buổi đâu. Năm sau đã phải thi đại học rồi, con quyết tâm nhất định phải thi đậu đại học A.”
Trong phòng ăn lại một mảnh trầm mặc đến kỳ quái, đúng năm phút sau đó, sự trầm mặc này mới chính thức bị phá vỡ, nhưng nếu được chọn lựa, Trần Viện tình nguyện lựa chọn không khí kì quái kia thay vì lúc này.
“Ô…ô…ô…ô…ô. Ô…ô…ô…ô…ô. Ô…ô…ô…ô…ô……” Một chuỗi dài âm thanh lặp lại với tần số vô cùng vô tận.
Ai có thể cho cô biết cô đã nói sai gì không, sao bỗng dưng lại chạm trúng công tắc máy bơm nước của mẹ Trần rồi? Bữa cơm trưa ấm áp cuối cùng biến thành một hồi gà bay chó chạy, Trần Viện một bên dỗ dành mẹ, ba Trần một bên an ủi vợ, nhưng không khó để nhận ra tâm tình của ông lúc này cũng kích động hơn bất kỳ ai hết.
Buổi tối hôm đó, Mai Bảo Phượng nằm trong lòng Trần Bằng, trằn trọc không sao ngủ được.
“Ông xã, anh nói xem, tại sao con gái chúng ta lại thay đổi đột ngột nhưng vậy? Chẳng lẽ…đây chính là thời kỳ phản nghịch của vị thành niên?”
Ba Trần trầm mặc một hơi, sau đó liền đưa ra suy nghĩ: “Nếu nói phản nghịch, có vẻ thời kỳ này đã bắt đầu lúc con bé còn là thiếu nhi chứ không chờ đến vị thành niên.”
Mẹ Trần không cho là đúng: “Nghe nói tuổi dậy thì, cơ thể vị thành niên tiết ra nhiều hooc-môn, tiết tố cơ thể thay đổi tác động đến tâm lý của chúng, thậm chí chúng còn có khả năng thay đổi tính cách để cân bằng nội tiết, con gái chúng ta trước kia không nghe lời cho mấy, bây giờ lại rất ngoan ngoãn, chuyển biến như vậy không phải là phản nghịch thì gọi là gì?”
“Bà xã, em có chắc là em hiểu được mớ từ chuyên môn mà em vừa thốt ra?”
“Anh đừng coi thường em, đây là em nghe được trên ti vi đấy.”
Trần Bằng nhìn vợ cười sủng nịch, không nhịn được véo khuôn mặt vợ mình một cái: “Có thể con bé đã bị sốc, dù gì thì đám bạn chơi từ nhỏ phút cuối cùng lại lựa chọn bỏ rơi nó. Đã đến lúc con gái phải học đối mặt rồi. Mấy đứa nhỏ hư hỏng đó không có gì tốt, anh nói hoài mà con nó không chịu nghe, giờ thì tốt rồi, đỡ phải lo lắng.”
Mai Bảo Phượng nghĩ nghĩ, cảm thấy chồng mình phân tích cũng đúng. Nếu Trần Viện dứt khỏi đám trẻ đó thì không có gì tốt hơn. Đám trẻ đó Trần Viện đã chơi với chúng từ khi còn nhỏ, đều là những đứa nhỏ đáng yêu có xuất thân và gia thế tốt. Ai biết được lúc lớn lên lại trở thành một lũ không có chí tiến thủ, chỉ biết tụ tập phá làng phá xóm, con gái chơi với bạn bè như vậy, không ai cảm thấy lo lắng hơn bà. Như bây giờ cũng tốt, bà có thể yên tâm hơn nhiều, nhưng mà… “Không được, nếu như vậy bảo bối sẽ rất buồn, rất sốc, đêm nay em phải qua ngủ với con để an ủi con bé.”
“Con bé lớn rồi, có thể tự đối mặt mà,…. hơn nữa cũng đã qua một tuần rồi.”
“Không, em phải ở bên cạnh con mới an tâm được, anh chịu khó ngủ một mình vài ngày đi.”
Sau đó thì…Trần Bằng vẻ mặt oán phu, nhìn theo bóng dáng vợ đang ôm chăn đi ra khỏi phòng.